
r
HƯƠNG SẦU RIÊNG
Tôn Thất Tuệ
Hôm
đứng
nhìn ra thung lũng tôi chỉ vào màu xanh cây lá dưới kia
rồi nói với Hương nơi đất thấp ấy hẳn có nhiều cây sầu riêng.
Dạo ấy sầu riêng chưa có trái, quá lắm là có hoa.
Mà có hoa là sẽ có trái. Dĩ nhiên nơi ấy, nơi thung lũng kia
còn nhiều cây khác: xoài, mận, cam, quít...
sao tôi chỉ bảo Hương cây ấy: cây sầu riêng.
Cây sầu riêng, hoa sầu riêng và trái sầu riêng.
Lúc
tôi chỉ vào thung lũng kia, nắng phớt màu xanh gợn sóng
của vùng đất thấp. Nắng phớt ban mai âm ấm
trong cái lành lạnh của hơi sương. Hương không nói gì
chỉ im lặng đưa mắt về nơi xa kia
nơi cây sầu riêng đang đâm hoa.
Một sợi khói xám còn nguyên hình
chưa bị gió bạt
thư thả đi lên không, nhẹ bỗng trong màu xám,
trong màu xám chàm của núi rừng, trong màu xanh đậm
đang sáng dần theo bước chân của ánh sáng.
Ánh sáng ban mai trong
sáng như ánh mắt của Hương.
Mắt sáng của Hương chiếu vào cây sầu riêng
đâu đó trong thung lũng ngàn xanh
và chiếu vào một hoa sầu riêng nào đó
thêm ánh nắng, thêm ấm áp cho hoa thành quả,
quả sầu riêng của thung lũng ngàn xanh
cái thung lũng trong ánh mắt của Hương.
Từ lúc ấy đến lúc nầy là bao xa? Đo cách nào?
Lấy ánh mắt của Hương để đo khoảng thời gian?
hay lấy thời gian để đo ánh mắt của Hương?
Điều cần đo và cái thước đo phải đo lại cả sao?
Có ai điên gì mà đo ánh mắt và thời gian
trên cõi đời nầy. Đo làm gì! Đo làm sao!
Dù
có đo
hay không đo, thung lũng kia,
cái
thung lũng có cây sầu riêng
cái thung lũng đón nhận ánh mắt trầm lặng của Hương
từ lúc ấy đến lúc nầy, đã nẩy sinh quả sầu riêng.
Quả sầu riêng từ nụ hoa sầu riêng nắng phớt ban mai
từ nụ hoa mà ánh mắt Hương cho thêm chút ấm áp,
quả sầu riêng của thung lũng ngàn xanh
có sợi khói xám nhẹ bỗng trong màu chàm.
Âm
thầm
không khẻ rung một tiếng nhẹ,
thung lũng kia đã nẩy sinh
nuôi dưỡng trái sầu riêng, trái sầu riêng
gai nhọn mà vị ngọt.
Âm thầm không khẻ rung một tiếng nhẹ
Hương đã để lại trong tôi một nỗi sầu riêng;
Sầu riêng êm đẹp, dòng đời không phai. --
No comments:
Post a Comment