người trong mộng
nguyễn thị thanh dương
Đây là lần thứ hai vợ chồng Tư Chuột về thăm Việt Nam,
lần trước cách đây năm, sáu năm. Thời gian cứ vùn vụt trôi, mải mê bận rộn vì
cuộc sống, dù nhớ nhà, nhớ người thân hai bên nội ngoại, mà bây giờ mới có dịp trở
về lần nữa. Tư Chuột nao nức về Việt Nam gặp lại người thân, ngoài
ra còn vì một lý do khác. Anh sẽ gặp lại một người bạn gái cũ sau hơn 30 năm xa
cách, là “người trong mộng” của anh thời còn đi học.
Qua một người bạn học cũ mới liên lạc được, hiện cũng
đang sống ở Mỹ, Tư Chuột biết tin tức một số bạn bè cùng lớp thời
trung học. Họ cùng hào hứng nhắc đến người đẹp Ngọc Diệp, cô bé xinh xinh và nổi
tiếng làm thơ hay của lớp, đám nam sinh thuở đó cứ mười người thì phải trên năm
người có cảm tình với nàng và hâm mộ thơ nàng. Trong số đông đảo những thằng trồng
cây si nàng có cả Tư Chuột. Là một người vóc dáng nhỏ thó, gương mặt choắt
choeo, lại con nhà nghèo học dở, anh nam sinh Lê văn Tư, biệt danh các bạn
đặt cho là Tư Chuột không bao giờ dám mơ được tiếp xúc nàng thơ, không bao giờ
dám “chen lấn” với các nam sinh khác để hòng chiếm được cảm tình của nàng. Tư
Chuột chỉ biết thương trộm nhớ thầm người trong mộng.
Ngọc Diệp là một trong số vài người đẹp của lớp, nàng con
nhà giàu, học giỏi, dáng gầy gầy, đôi mắt to đen đằm thắm, và mái tóc dài qua
vai luôn buông xỏa về một bên trông càng quyến rủ và lãng mạn. Các anh tha hồ
đua nhau làm thơ tặng nàng, Tư Chuột xôn xao chẳng thể nào ngồi yên, anh không
biết làm thơ, nên định mua một cuốn sách thơ của nhà thơ nổi tiếng nào đó để tặng
nàng, mượn thơ người khác nói lên nỗi lòng của mình hay ít ra cũng làm nàng vui
thích vì nhận được cuốn thơ hay. Nhưng anh chưa thực hiện được thì biến cố 1975
xẩy ra.
Bây giờ Ngọc Diệp là goá phụ, hai con, cuộc sống của
nàng ở Việt Nam rất nghèo khổ. Mới nghe, Tư Chuột mủi lòng thương xót cho người
xưa. Có ai ngờ một cô gái đẹp cao sang thuở đó, bể dâu cuộc đời vùi dập nàng sa
cơ thất thế đến tội nghiệp? Cũng có ai ngờ anh Tư Chuột, tướng tá lù đù, thuở
đó không ông thầy bói nào nhìn mà dám mở miệng tiên đoán tương lai giàu sang
phú quý cho được, học hành thì lình bình đủ điểm lên lớp là may lắm rồi, nay lại
là một người thành đạt, một ông chủ shop sửa xe to lớn và đông khách trên xứ Mỹ,
hai con học đại học, nhà cao cửa rộng trả off từ lâu, vợ Tư Chuột hột xoàn đeo
đầy cổ, đầy tay.
Tư Chuột đã ghi chép cẩn thận địa chỉ nhà Ngọc Diệp,
nàng sống tại Sài Gòn nên sự đi lại càng thuận tiện vì hầu hết họ hàng bên vợ
và bên Tư Chuột cũng ở quanh Saì Gòn. Nhất định, anh sẽ đến thăm nàng, cả một đời
người anh mới có dịp hiên ngang gặp mặt nàng như thời điểm này, dù anh gặp lại
Ngọc Diệp chỉ với tư cách một người bạn cũ, để nhìn lại bóng dáng người xưa.
Nay ai đã phận nấy, hai khung trời khác biệt, tình cảm thời tuổi trẻ chỉ còn là
kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp không thể nào quên.
Tư Chuột dấu vợ, chị vợ hay ghen và giàu tưởng tượng,
chỉ cần anh nói đi thăm một người bạn gái cũ là chị ta sẽ suy đoán ra một thiên
tình sử ngay, và chị sẽ không rời anh nửa bước. Tư Chuột không muốn vợ đi theo
làm tan biến đi giây phút diệu kỳ hội ngộ, chắc chắn nên thơ và lãng mạn như
người thơ thuở trước.
|
|
Tư Chuột đã sắp đặt sẵn mọi thứ trong đầu trước khi đến
nhà thăm Ngọc Diệp, anh sẽ ghé tiệm sách mua một cuốn thơ, món quà anh còn mắc
nợ nàng bao nhiêu năm về trước. Nhưng nàng nghèo lắm, thơ chỉ có ý nghĩa cho
tâm hồn. Anh sẽ tặng nàng một món quà thực tế là tiền, là đô la. Anh ngại ngùng
quá, với một người yêu thơ, làm thơ, mà anh mang chuyện tiền bạc ra có đụng chạm
vào tự ái của nàng không? Anh sẽ bỏ món quà ấy vào phong thư cho lịch sự, sẽ nhẹ
nhàng kín đáo và nói hết sức khiêm nhường rằng: “Tôi quý mến Ngọc Diệp chân
tình nên mới tặng món quà nhỏ mọn này, mong Ngọc Diệp đừng từ chối làm tôi đau
lòng”. Ôi, đôi mắt to đen đằm thắm của nàng chắc sẽ nhìn anh cảm động? và biết
đâu trong sâu thẳm tâm hồn nàng sẽ dày vò nuối tiếc sao ngày xưa không để ý đến
anh Tư Chuột, thì ngày nay đời nàng sung sướng biết bao?
Sáng nay sau khi ăn uống điểm tâm bên nhà vợ, Tư Chuột
thay bộ quần áo bình dân giản dị nhất, chiếc quần màu kaki và áo sơ mi trắng bỏ
ra ngoài. Đến nhà Ngọc Diệp trong hoàn cảnh nghèo, anh chẳng muốn mình ăn mặc
sang trọng ra vẻ Việt Kiều làm nàng tủi thân. Anh xin phép vợ để đi thăm vài thằng
bạn cũ, nhìn cách ăn mặc tàn tàn của anh, chị tin ngay, và dặn chiều về sớm để
hai vợ chồng cùng đi dạo phố.
Tư Chuột ra đầu ngõ kêu xe ôm chở đến một tiệm sách gần
nhất và bảo anh xe ôm ngồi ngoài chờ. Từ xưa tới nay Tư Chuột có biết gì về thơ, nay lạc vào
một rừng thơ, anh hoa cả mắt, có nhiều tập thơ của nhiều tác giả khác nhau,
cuốn nào trình bày bìa cũng đẹp, những lời đề tựa, lời giới thiệu nào cũng bay
bổng trời xanh. Mở ra đọc thử mỗi bài thơ, Tư Chuột thấy bài nào cũng… giống
nhau, thất tình, thương nhớ, giận hờn…càng làm anh rối trí. Thà như ở shop xửa
xe của anh, xe nào hư không nổ máy, anh mày mò một lúc là tìm ra lý do ngay,
thà khách hàng yêu cầu anh thay nhớt xe, anh làm vèo một cái là xong. Còn lựa
chọn một cuốn thơ trong đám thơ này sao mà khó khăn quá!
Tư Chuột cầm một cuốn thơ lên, bìa màu tím, xinh xinh,
cuốn thơ tên Một thời tương tư, anh thấy thích hợp với mình nhất, anh đã chẳng
một thời tương tư Ngọc Diệp đó sao! Muộn còn hơn không, để anh được bày tỏ tình
cảm với nàng, dù điều ấy nàng cũng biết thừa từ lâu. Anh mang cuốn thơ ra quầy tính tiền, nhờ cô nhân viên
gói giấy hoa cho đẹp để làm quà tặng, anh đã hào hoa trả tiền gấp đôi gấp ba
giá ghi trên bìa sau cuốn thơ và hớn hở ra khỏi nhà sách.
Anh xe ôm tiếp tục cuộc hành trình tìm địa chỉ nhà Ngọc
Diệp, một con hẻm nhỏ gần khu chợ Bà Chiểu, anh ta bảo đảm sẽ tìm ra mới
ăn tiền xe, nên Tư Chuột yên tâm, âu yếm ôm nhẹ cuốn thơ vào lòng và ngắm nhìn
cảnh tấp nập của phố phường. Sau khi anh xe ôm quẹo vào vài con hẻm ngoằn
ngoèo, vài lần rẽ trái, rẽ phải đến chóng mặt, Tư Chuột đã đứng ngay trước số
nhà muốn tìm.
Anh sửa lại nếp áo, nếp quần cho bớt nhăn nhó và run
run đưa tay lên gõ cửa, hồi hộp chờ đợi gương mặt quen thuộc ngày xưa hiện ra.
Chắc khi nghe anh giới thiệu là Tư Chuột, Ngọc Diệp sẽ nhớ ra ngay biệt danh độc
đáo của anh nam sinh nhỏ con nhất lớp, nhà quê nhất lớp, và học dở nhất lớp, ai
cũng biết.
Nhưng trong nhà vẫn im vắng, không một ai ra trả lời!
Tư Chuột đang ngỡ ngàng chưa biết tính sao thì một bà hàng xóm sát bên chạy ra,
sốt sắng:
– Ông tìm nhà bà Diệp hả?
Tư Chuột mừng rỡ:
– Vâng, có phải đây là nhà bà Ngọc Diệp không?
– Đúng rồi, ba mẹ con bà ấy bán quán cơm tấm ngoài đầu
hẻm, kế bên tiệm bán chè, sinh tố đó, bộ khi nãy vô đây ông anh không nhìn thấy
hả?
– Vâng, thôi, cảm ơn bà.
Tư Chuột leo lên xe ôm và chạy ra đầu hẻm, bây giờ mới
để ý thấy quán cơm đúng như bà hàng xóm nói. Anh trả tiền hậu hĩ cho anh xe ôm
và đến hàng sinh tố kêu một ly mãng cầu tươi, ngồi nghỉ chân và suy nghĩ, không
lẽ Ngọc Diệp đang bận rộn bán buôn mà anh đến nhận diện người quen, chuyện trò
và tặng quà ngay giữa chốn bát nháo ăn uống này thì còn gì là ý nghĩa? Để chiều
nay, khi nàng về nhà, anh sẽ đến cũng không muộn màng gì, và sẽ có nhiều thời
gian để tâm sự, nhắc lại những kỷ niệm thời đi học.
Anh thong thả uống ly sinh tố và dõi mắt sang hàng cơm
tấm bên cạnh.
Đang vào giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu,
chỉ thấy một bà to mập đang ngồi cạnh nồi cơm to tướng không kém gì bà ta, và một
cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy
ống đựng thìa, đựng nỉa. Bà vừa xới cơm ra dĩa, vừa gắp thức ăn lia lịa và luôn
miệng quát hai phụ nữ trẻ bưng bàn.
– Lẹ tay lẹ chân lên chút coi, khách đang ngồi đợi
kìa!
– Dẹp mấy cái dĩa không vào đây cho tao, hết dĩa rồ!
Tư Chuột làm bộ bâng quơ hỏi chị bán sinh tố:
– Nghe nói quán cơm này ngon lắm phải không chị?
Chị sinh tố thật thà:
– Quán cơm tấm bà Ngọc Diệp nổi tiếng ngon, ông ăn thử
thì biết.
– Chị làm ơn kêu cô giúp việc cho tôi dĩa cơm tấm sườn
nướng đi.
– Hai cô đó là con gái bà Ngọc Diệp, ba mẹ con sống nhờ
nồi cơm tấm này đó.
– Vậy bà ấy đâu rồi?
– Thì bà Ngọc Diệp to béo đang ngồi bán cơm chứ ai.
Tư Chuột giật mình, tưởng nghe lầm. Cố giữ vẻ bình
tĩnh, anh nói cho chị sinh tố khỏi nghi ngờ vì thái độ khác thường của mình:
– Nghe danh quán cơm bà Ngọc Diệp, hôm nay tôi mới có
dịp ghé đây ăn thử.
Chị sinh tố chẳng thì giờ đâu mà nghi ngờ như chị Tư
Chuột nhà anh. Chị ta vui vẻ đi gọi cơm giùm anh, nên Tư Chuột tự nhiên và thoải
mái nhìn bà to mập kia kỹ lưỡng hơn. Đúng là Ngọc Diệp rồi, nhờ đôi mắt to đen
mà anh đã nhận ra nàng, dù hình dáng nàng thì hoàn toàn khác hẳn.
Mọi thứ trên cõi đời có thể thay đổi, nhưng sao cuộc sống
và thời gian lại nỡ biến đổi một cách phũ phàng từ một cô gái xinh tươi, vóc
dáng gầy gầy, một nàng thơ dịu dàng ngày nào thành một bà to mập, ngồi bán cơm
ngoài đường phố và luôn miệng quát mắng con trước mặt mọi người như thế?
Cô con gái của Ngọc Diệp bưng dĩa cơm tới bàn Tư Chuột;
nhìn cô gái, Tư Chuột đã thấy lại đôi mắt to đen đằm thắm của người mẹ bao
nhiêu năm về trước. Anh thong thả ăn từng thìa cơm nhỏ vì bụng hãy còn no, và
vì muốn kéo dài thì giờ để nhìn thêm cảnh đời của Ngọc Diệp, cho bõ công lao
anh nao nức từ bên Mỹ khi chuẩn bị về Việt Nam, cho bõ công lao anh đã ngồi mỏi
lưng sau chiếc xe ôm đi tìm con hẻm nhà nàng cả giờ đồng hồ.
Khách hàng vẫn đông, bà mẹ vẫn the thé sai bảo và mắng
hai cô con gái, có lúc rảnh tay bà ngẩng lên, quét ánh mắt lanh lợi như điểm
danh các khách hàng, bà ta ngừng lại nơi Tư Chuột vài giây, vẫn không có cảm
xúc gì khác lạ, như với bao nhiêu người khách khác mà thôi. Làm sao trong giây
phút bận rộn hối hả này, bà có thể nhận ra một người quen sau hơn 30 năm mờ mịt
vì gió bụi cuộc đời? rồi bà lại cúi xuống thoăn thoắt xới cơm, lấy thức ăn cho
khách.
Tư Chuột kêu tính tiền, cô gái hét giá 40 ngàn đồng,
trong khi nãy giờ anh thấy mỗi dĩa cơm tương tự người ta chỉ trả có 20 ngàn đồng.
Anh ngạc nhiên nhưng cũng móc túi trả đầy đủ, chị bán sinh tố nhìn Tư Chuột
thương hại, thì thầm:
– Mẹ con bà này chuyên môn coi mặt đặt tên, thấy ông
là khách lạ, ngàn năm một thuở mới đến quán một lần, nên tính giá trời ơi, kiếm
thêm. Nhưng cũng còn may cho ông, bữa hôm có chị Việt Kiều về xóm chơi, sáng ra
đây ăn cơm tấm, bị chém một dĩa cơm tới 50 ngàn đồng, vì chị đó ăn mặc sang trọng
lắm, nhìn vô thấy Việt Kiều liền.
Tư Chuột xót xa, không vì mất thêm tiền một cách vô
lý, mà vì lòng tham của con người, lại là người mà anh từng ngưỡng mộ, thương mến.
Cuốn sách thơ trong tay Tư Chuột bỗng trở nên thừa thãi, lố bịch, và phong thư
có vài trăm đô la nằm trong túi áo anh có lẽ không bao giờ cần phải lựa lời tế
nhị để trao cho người nhận nữa. Anh bỗng quyết định không cần đến nhà Ngọc Diệp,
không đối diện với nàng, người trong mộng của anh đã chết tự lâu rồi. Món tiền
này anh sẽ cho những người nghèo khổ nào đó anh gặp trên đường phố, còn cuốn
thơ, sẽ có một người xứng đáng hơn Ngọc Diệp để anh trao tặng.
Một thằng bé bán vé số đến bên Tư Chuột, nó chìa xấp
vé số ra mời mọc, nhưng Tư Chuột gạt đi và mời lại nó:
– Thằng nhỏ, mày muốn ăn cơm tấm không?
– Muốn, mà không có tiền ông ơi!
– Mày có bao nhiêu đứa bạn kêu hết lại đây, tao bao.
Thằng vé số nhẩy cẩng lên vì vui sướng, vội chạy đi
tìm lũ bạn, một lúc sau hơn chục đứa kéo tới bu quanh Tư Chuột, anh ra lệnh:
– Đứa nào muốn ăn gì thì kêu đi, rồi qua uống sinh tố
hay ăn chè quán này. Nghe chưa?
Lũ trẻ uà ra chỗ bà bán cơm, xúm xít chỉ trỏ các món
ăn. Tư Chuột gọi cô con gái bà hàng cơm ra, đếm bao nhiêu dĩa cơm, mỗi dĩa 40
ngàn đồng, trả tiền ngay tại chỗ, làm cô kinh ngạc không ngờ hôm nay trúng mánh
lớn. Tư Chuột lại đưa cho cô một xấp bạc Việt Nam nữa và nói trước mặt lũ trẻ:
– Số tiền này đủ cho lũ trẻ đến đây ăn cơm ít nhất
cũng ba lần nữa. Tôi trả trước cho cô đấy.
Anh quay qua trả tiền chị sinh tố cũng đủ cho bọn trẻ
ba lần nữa rồi ra về.
Thấy chồng về sớm chị Tư Chuột ngạc nhiên:
– Tưởng anh đi tới nhà bạn bè chiều mới về?
Anh chìa cuốn thơ gói trong tấm giấy hoa xinh đẹp ra:
– Có tìm nhưng không gặp bạn, nên anh ghé vào một tiệm
sách, chọn mua tặng em một cuốn thơ tình.
– Một cuốn thơ tình?
Chị Tư Chuột cảm động ngỡ ngàng vì món quà bất ngờ, chồng
chị chưa bao giờ tặng chị một món quà thanh lịch như thế này, chị như bay bổng
vào cõi thiên thai.
– Anh ơi, tuy em ít đọc thơ, nhưng anh mua tặng thì từ
nay em sẽ siêng đọc thơ và sẽ yêu nó.
Chị mở ra thấy cuốn thơ, lẩm bẩm đọc “Một thời tương
tư”, nên càng cảm động và ngạc nhiên:
– Không ngờ anh tối ngày lo sửa xe, tay chân dầu nhớt,
mà cũng có tâm hồn thi sĩ ghê. Ở với anh mấy chục năm em mới phát hiện ra điều
này. Bộ hồi đó anh tương tư em hả?
Tư Chuột nhìn vợ, chị cũng to mập, sồn sồn không thua
gì Ngọc Diệp. Nhưng còn có chỗ dễ thương, chị đôn hậu và thành thật tin vào những
lời nói dối của chồng.
Tư Chuột bỗng thấy thương vợ hơn bao giờ, anh nói bằng
sự trìu mến như thuở ban đầu mới cưới nàng:
– Vì em mãi mãi là người anh yêu, là người trong mộng
của đời anh.
Buổi chiều đi chơi cùng với vợ, tình cờ đi ngang qua
con đường nơi đầu hẻm nhà Ngọc Diệp, quán cơm đã dẹp, chỉ còn quán sinh tố. Tư
Chuột bảo tài xế taxi ngừng lại, để anh ghé vào tiệm sinh tố mua một bao thuốc
lá ba số. Chị sinh tố nhận ra anh ngay và mau mắn:
– Mấy đứa nhỏ nhờ tôi gởi lời cám ơn ông nếu có dịp gặp
lại. Còn bà Ngọc Diệp chủ tiệm cơm, bà ấy tuyên bố một câu về ông, nói ông đừng
có buồn nghe?
– Chị cứ nói đi.
– Bà ấy nói với tôi rằng thằng cha đó một là khùng,
hai là dân giang hồ làm ăn gian dối, trúng mánh, nên mới thừa tiền bao lũ trẻ bụi
đời ngoài đường phố. Biết thằng cha chịu chơi như vậy, lúc nãy tao tính mỗi dĩa
cơm 50 ngàn đồng rồi. Tiếc quá!
Tư Chuột chào chị sinh tố, lên taxi, lòng thảnh thơi,
không có gì để nuối tiếc khi đã quyết định không bao giờ gặp lại người
trong mộng ngày xưa.
Nguyễn Thị Thanh Dương