Xin trình làng mấy dòng phúc đáp một email từ Canada chuyển một bài viết về Mâu Thân. Độc giả có thể đọc phần nào trước cũng được.
lượng
định ngắn
về mậu thân 68
tôn
thất tuệ
Để bênh vực HCM, có hai đường lối trông rất tương phản
nhưng được phối hợp.
Thứ nhất HCM là bậc kỳ tài trên thông thiên văn dưới
thông địa lý nhưng rất tiếc đã ra đi quá sớm như bao nhân vật lịch sử và tiểu
thuyết chết quá sớm mà người kế vị không đủ sức đi tiếp. Ví dụ Gia Cát Lượng;
Khương Duy không đủ sức, đến độ phải tạc tượng gỗ quân sư ngồi trên kiệu
cho dịch quân thấy mà sợ chạy. Người ta cũng tiếc Churchill bị dân Anh bỏ phiếu
chống, để cho Atlee thay thế, mà Atlee là người không có tinh tế văn học của
nhà văn, không kinh nghiệm để đối đầu với CS, trùng hợp Roosevelt chết, Truman
không biết xoay xở ra sao, trong lúc Staline vẫn còn sống để theo chính sách đã
có từ xưa. Vì bác chết sớm cho nên cực khổ thế nầy, bác thương miền Nam hơn chính
bác; mọi thứ xấu xa đều vì bác chết như bảng đỏ (bỏ đảng) v.v… cho nên bác đi thì thật bi đát. [bác và Pol Pot cùng học một trường
của Mao, may bác chết nên không có chém giết như Khmer Rouge; bản sao mà đã khủng
khiếp đến tận cùng địa ngục, bản chính sẽ vô lường khiếp đảm).
Đường lồi thứ hai là nói HCM là con gà chết, bị Tôn Thất
Tùng chích cho mũi thuốc; tất cả đều do Lê Duẫn, cho nên có những cuốn sách như
Le Duân's War. Cầm đầu lối nầy là Bùi Tín. Ông nầy một mặt xác nhận con số nạn
nhân Mậu Thân, một mặt nói HCM không trách nhiệm gì, ngoài việc làm bài thơ mà
chúng dùng làm mật khẩu (liên tưởng Bộ Chiêu Hồi dùng bài ca Ngày Về của Hoàng
Giác).
Bài viết nầy trông như một người tập viết
chiến tranh chính trị miền Nam: trích Đội quân từ rừng về coi những người dân
làm việc trong bộ máy hành chính của chính quyền Sài Gòn hoặc liên quan đến
chính quyền Sài Gòn đều là kẻ thù, là ác ôn phải loại bỏ. Chiến dịch diệt ác trừ
gian nhằm vào dân thường cũng diễn ra khốc liệt nhất ở khắp các thành phố, thị
xã. Ngưng
Trong một bài trước (link bên dưới) tôi đã trình bày cùng
thân hữu nhận xét của Patrice Honey về phái đoàn VC tại Genève, cho thấy HCM và
CSVN đã quyết tâm đánh miền Nam ngay khi hiệp định 54 chưa ký. Trường kỳ kháng
chiến không ai muốn nhưng phương tiện chỉ cho phép như thế. Du kích chiến tự nó
không thể giải quyết chiến cuộc mà phải rút lui dành đường cho chiến tranh quy
ước. Nếu ông Giáp không thấy điều nầy thì đúng là kẻ bốc phét mà Trần Hồng Tâm
đã viết rất nhiều.
Trận Mậu Thân không thể xẩy ra tùy hứng của một phe
nào đó. Tại sao phải đưa HCM qua Tàu? Nếu là bù nhìn thì càng cần có mặt. Ngay
như bác Tôn Lò phải đưa ra làm đại diện vô Saigon làm lễ mừng. Lê Duẫn thừa biết
HCM là một thần tượng và cần dùng như một con bài nếu giả thuyết trong bài là
đúng. Bây giờ người Tàu vô VN rất dễ nhưng lúc ấy một phi cơ vào không phận TC
không dễ gì dấu ai, đảng CS Tàu phải biết. Chắc chắn Tàu biết kế hoạch Mậu
Thân, hoặc qua tình báo, hoặc được nhờ giữ hậu tuyến khi Hà Nội đưa quân vô
nam. Ông Giáp, nếu bị cho đứng ngoài thì cũng hiểu được vì phe phái. Tướng lãnh
và chính trị bộ cho rằng ông Giáp rất hèn trong trận Điện Biên Phủ, chui rúc
trong hầm, và đêm nào cũng có một em “dân tộc thiểu số” quanh vùng để hạ hỏa dịu
thần kinh.
Người ta đã không hiểu nên chế nhạo khi có người khen
HCM là nhà chiến lược. HCM là nhà chiến lược, nhất là trong quan niệm chính trị
điều khiển tất cả, có từ thời Lenine. Chiến lược không chỉ ở phạm vi quân sự, gây
căm thù qua việc đấu tố địa chủ cũng là chiến lược.
Mô tả Nguyễn Chí Thanh ăn cơm đạm bạc với HCM trông giống
truyện Tàu đưa tiển Kinh Kha. Wikidepia đã không hiểu lý thuyết chiến tranh đã
viết rằng Nguyễn Chí Thanh từ trong Nam đem theo kế hoạch tấn công Tết nhưng đã
chết vì tim trước khi được phép thi hành. Nhưng ý kiến nầy cho thấy NCT chưa có
gì để lạc quan đến độ sướng mà chết như bài nầy đã viết. (Chết ngày 6 thg 7,
1967, nhằm ngày âm lịch là 29 thg 5 Đinh Mùi, bảy tháng trước Tết Mậu Thân).
Nói Wikidepia không hiểu chiến tranh có nghĩa kế hoạch
to lớn như vậy không đơn giản chỉ để một mình NCT khai triển hành động.
Theo tình báo Dinh Độc Lập, HCM ra tận phi trường đón
NCT; phi cơ cất cánh từ nội địa Kampuchea. NCT bị sức khí ép của bom B52. Các
quan sát viên quân sự nghi rằng tin bị thương không đúng mà chỉ để ngụy trang.
Việc NCT bỏ chiến địa về Hà Nội cho thấy chính sách lấy nông thôn bao vây thành
thị đã thành công; và du kích chiến phải chuyển qua diện địa chiến, xuất đầu lộ
diện. Thật vậy, đó là cái gọi là tổng công kích Mậu Thân, và sau đó có những vụ
như vượt Bến Hải, dùng xe tăng v.v…
Lại có trò bố khỉ. Sự ưu ái của HCM dành cho NCT làm
nhiều người lo ngại. Không rõ vua thơ nào (Tố Hữu, Xuân Diệu, Chế Lan Viên …)
đã tiếp đón người Sịa nầy với bài thơ có câu: Anh về Hà Nội nhiều phân xanh.
(Phân xanh, không phải là lá mục mà là phân người). Chơi nhau đến thế chỉ có
người CS với nhau. Sự đố kỵ nầy cho thấy khó lòng NCT đã hất hủi HCM.
HCM là người khôn ngoan đáo để, đàn em luôn bốc thơm.
Ví dụ, HCM không muốn xây lăng? ướp xác? HCM khiêm tốn?!. Nhưng đó là một người
đã tự làm thơ khen mình, xưng tôi và bác với Hùng Vương và Trần Hưng Đạo. Một
người như vậy mà đã có đến ba di chúc khác nhau, than thở làm điều quấy sẽ bị
nghiệp báo, thấy thấp kém hơn TT Ngô Đình Diệm, mong được diện kiến nhưng quá
trễ. Học giả quốc gia hành chánh Đào Văn Bình đã viết thành cuốn sách từ những
thứ nầy, lấy tin từ Paris, Bùi Tín?
Bài được chuyển viết bậy chỉ có mục đích giải tội cho
HCM và trả thù cho VNG bịp ép “giữ l. chị em”. Cốt yếu vẫn để tâng bốc VNG,
không có tay tui thì chuyện bất thành.
Nhưng cần biết vụ MT là một thành công của CS. Người
mình hầu hết chỉ chú trọng đến thảm sát ở Huế mà không thấy VC đã chiếm tòa đại
sứ Mỹ trong 6 giờ, đại sứ Bunker phải nhảy qua rào như Trí Quang nhảy từ chùa
Xá Lợi qua USOM. Westmoreland đã chứng kiến xác hai bên ngập đất. CS đã kiểm
soát trung tâm Chợ Lớn, từ các cao ốc bắn xuống uy hiếp, nhất là nhà hàng Soái
Kình Lâm; trái rocket nhắm vào đây lại rơi vào bộ chỉ huy hành quân chết rất
nhiều.
Ảnh hưởng rộng lớn của MT là cho thấy không chỗ nào an
toàn. Đó là vết thương mà miền Nam ca hát đã chữa trị, chơi kiểu người Pháp tô
vẽ trận Waterloo là thất bại kiêu hùng; phe ta thì mời cọp ra khỏi rừng mà thịt,
mà xơi tái. Vết thương trầm trọng, đánh Saigon, Huế nhưng điểm là White House.
Người trong Nam từ chóp bu trở xuống, ngày ngày nhai lại
- như một thói quen cần thiết như thuốc an thần - tin tức cho tàu chạy ven biển,
gió đông đông nam từ 5 đến 8 gút; mưa rào lẻ tẻ; tin chiến sự trong ngày hơn
200 địch bị loại khỏi vòng chiến, một số bị thương được đồng bọn mang đi, để lại
vô số vũ khí; phía CH có 5 chiến sĩ hy sinh và hơn 15 bị thương được trực thăng
chở về bệnh viện dã chiến. Cấp chỉ huy có một thứ thuốc an thần riêng, “mặt trận
phía Tây vẫn bình yên” như trong tiểu thuyết, cho các ngài ngồi xoa mạc chược
suốt ngày đêm mà các bà vợ phải la làng. Khi báo chí T6ay phương đả ngửi th6a1y, đã đưa ra Huế hững ký giả và cameraman tài giời nhất, TT Thiệu đi Mỹ Tho ăn Tết nhà vợ. Sùng nổ Saigon không ai ứng đáp; Ông Kỳ ra chỉ huy thỉ ông Thiệu Tường đảo chánh, cho ngươi đi xem, bảo đảm mới về Saion thì hành chu7ac tổng tư lệnh QLVNCH.
Dĩ nhiên đây là việc về sau: cuộc đổ bộ ngày 21 thg
11,1970 vào nhà tù Sơn Tây. Chuyện không thể có lần thứ hai, ít nhất về khía cạnh
sửa soạn, dùng tất cả khả năng kỹ thuật và chiến tranh để giải cứu 61 tù binh Mỹ;
trại tù chỉ cách Hà Nội 37 km. Không có chống trả, Mỹ chỉ có hai thương vong, một
binh sĩ bị rớt khỏi trực thăng và một kỹ sư quỵ chân và bị các trang bị trên
máy bay đè chết. Hà Nội xác nhận 6 lính canh và 7 dân sự thiệt mạng. Nhưng nhà tù trống trơn không một bóng tù binh. Kissinger quyết
định đình hoản một tháng, người ta cho đó là cơ hội tin tình báo xì ra ngoài.
Không giải thoát tù binh được không quan trọng bằng việc không thể xây dựng huyền
thuyết khả năng “thượng đế, hiện diện nơi nơi (omnipresent) của Mỹ, nói rõ không chứng minh sự hiện hữ khắp nơi của Mỹ để trung hòa sự hiện diện của VC nơi nơi.không đủ sức
vô hiệu hóa ám ảnh con ma hiện diện nơi nơi của VC.
Tưởng cũng nên nhớ rằng tám ngày trước Tết MT, 22 thg
chạp, (21 Jan 68), trận Khe Sanh bắt đầu, không ngờ đã bôn tập đến hai sư đoàn
BV. Yếu tố thời gian niên lịch nầy đã làm cho Westmoreland coi nhẹ Mậu Thân,
theo ông chỉ là quấy phá để Mỹ Việt rút quân khỏi Khe Sanh cứu viện, nó không
có tác dụng chính trị quân sự bằng Khe Sanh. Tây Gia Địa đã ý thức sự thay đổi
từ du kích qua diện địa, điều rất đúng. Vì thích chơi súng lớn, ông say sưa với
vinh quang của hỏa lực. Nếu chỉ đánh Huế mà thôi, lý luận của W có thể chấp nhận
vì quân Khe Sanh từ Quảng Trị vô Huế rất gần, cứu nhân như cứu hỏa. Nhưng
Saigon và những nơi khác nữa thì sao. So sánh vụ nhà tù Sơn Tây và vụ tòa đại sứ
Mỹ là so sánh vào lúc xa lộ bị nêm cứng, giữa chiếc Mercedes tinh hảo và chiếc
xe đạp cà tàng len lỏi lách qua lách về đến được nơi. Một bên cần đến ngần ấy kỹ thuật, ngần ấy người, một bên chỉ cần một trái lựu đạn trong rạp xi nê.
Không ai chịu nhận sự thất bại MT. Không biết địch,
không biết ta. Đừng tưởng bài các bạn đang đọc là một lượng định chính trị quân
sự. Nó bóp méo sự thật, kêu la thảm thiết, một khổ nhục kế để giải trừ trách
nhiệm cho HCM, một lối bốc phét cho VNG, cũng giống như đưa hình VNG tay cứng
như gỗ trên phiếm đàn dương cầm; khiến một người hóm hỉnh nói piano Tàu dịch là
cương cầm, cương thì phải dùng củi mà nện. CS đã không thương tiếc gì lịch sử,
bóp méo sự thật để trả thù cho “đại tướng xưa kia giữ đồn, bây giờ đại tướng giữ
l. chị em”.
Cả ngàn năm trước, thập tự chiến thứ 6 xuất phát từ Ý,
thay vì đến Jerusalem đánh Muslim, đã vô Constantinople phá hủy cướp bóc; vết
thương đó chính nó đã mở đường cho đế quốc Ottoman thanh toán đế quốc La Mã
phía đông và địa bàn của giáo hội Eastern Orthodox. Vua La Mã và giáo lãnh
Orthodox vẫn tin sự kiên cố thành trì, vị thế địa dư, cho đến khi như hát nhái Thanh
Thúy: thức giấc lúc nửa đêm thấy chuyện ôi thôi rồi. Như
Istambul xưa, quân tấn công rút lui nhưng vết nức đã mở cho Muslim vào
chiếm, VNCH đã lấy lại cố đô, tiếp tục cái "ba không" ồn ào mà bên dưới cái "ba có" đang hình thành. Mậu thân không phải là một biến cố riêng rẻ như
một trận đánh, mà là một thay đổi cực kỳ quan trong, đưa đến 30.4.75; nó
còn quan trọng hơn Điện Biên Phủ 1954. Westmoreland tin Khe Sanh là ĐB
Phủ thứ hai vả không như Pháp sẽ xoay ngược bàn cờ. Rất tiếc những người
liên quan đến VNCH đã không đọc Tam Quốc hay Đông Chu Liệt Quốc, nên
chỉ thấy Mậu Thân là một đề tài chiến tranh tâm lý nhỏ mà em gái Dạ Lan một mình có thể gánh gồng cưu mang. She can handle it. Oh Da Lan, I love your triangle.
Xin tham khảo:
Bài viết từ một nhà
văn cộng sản ở Hà Nội
· Lê Duẩn
nghe báo cáo về sự thật Tết Mậu Thân bịt tai bỏ chạy.
· Tướng Giáp là
người duy nhất trong Bộ Chính Trị lên tiếng không đồng tình với ý tưởng Tổng
Công Kích, Tổng Khởi Nghĩa Xuân 1968
Phạm Đình Trọng
Trích Về Với Dân
Đầu năm 1967, Bí Thư Trung Ương Cục miền Nam, Đại Tướng Nguyễn Chí Thanh mới từ
mặt trận miền Nam trở ra Hà Nội đã cùng Bí Thư Thứ Nhất Ban chấp hành trung
ương đảng Lao Động Việt Nam Lê Duẩn hình thành ý tưởng Xuân Mậu Thân 1968 Tổng
Công Kích, Tổng Khởi Nghĩa, giành thắng lợi quyết định và chỉ đạo cục Tác Chiến
Bộ Tổng Tham Mưu làm kế hoạch thực hiện.
Trong mười một ủy viên Bộ Chính Trị, Tướng Giáp là người duy nhất lên tiếng không đồng tình với ý tưởng Tổng Công Kích, Tổng Khởi Nghĩa Xuân 1968. Theo ông sức mạnh chiến tranh của quân Mỹ, quân đồng minh ở Nam Việt Nam và quân đội Sài Gòn đang trên đỉnh cao với hơn nửa triệu quân Mỹ và quân đồng minh, gần một triệu quân Sài Gòn. Chưa đủ thời gian thấm đòn chiến tranh nhân dân của ta, hơn nửa triệu quân Mỹ với máy bay chuyển quân bay rợp trời, xe tăng dàn trận bò kín đất đang chủ động mở những cuộc hành quân lớn đánh vào vùng đất quân giải phóng kiểm soát. Lúc đối phương lực đang còn mạnh và thế đang lên mà dốc vốn vào tổng công kích trận cuối cùng chỉ cháy túi, kiệt vốn, tự sát. Căn cứ quân nước ngoài không đặt trong thành phố, thị xã. Đánh vào tất cả thành phố, thị xã, trung tâm hành chính đông dân là nhằm vào người dân. Đẩy mức độ ác liệt của chiến tranh lên cao ngay trong thành phố là mang chết chóc đến cho dân lành và dàn mỏng lực lượng ta ra phơi mình trên địa hình trống trải, lạc lõng trong đường phố bàn cờ nhằng nhịt sẽ bị tiêu diệt đến người lính cuối cùng, chỉ tự chuốc lấy thương vong lớn, không thể có chiến thắng quyết định.
Thời điểm này chỉ nên mở cuộc tập kích chiến lược: Bất ngờ đồng loạt đánh vào tất cả các căn cứ quân Sài Gòn, quân Mỹ và đồng minh trên toàn miền Nam, cùng với tiêu hao sinh lực là đánh mạnh vào tinh thần chiến đấu của đối phương, thúc đẩy phong trào phản chiến của nhân dân Mỹ đòi Chính Phủ đưa con em họ về nước, tạo ra bước ngoặt về cục diện chiến tranh. Khi yếu tố bất ngờ không còn, sức mạnh của đội quân khổng lồ, sức mạnh của vũ khí, sức mạnh của công sự phía đối phương được phát huy thì ta phải thu quân bảo toàn lực lượng cho những chiến dịch đánh lớn và quyết định tiếp theo.
Lý giải đúng đắn đó của Tướng Giáp chỉ là một ý kiến lẻ loi đã bị bỏ qua.
Tháng 6 năm 1967, dưới sự chủ trì của Bí Thư Thứ Nhất Lê Duẩn, hội nghị trung ương 14, khóa ba quyết định Tổng Tấn Công và Tổng Khởi Nghĩa Tết Mậu Thân 1968.
Chiều 5. 7. 1967, Bí Thư Trung Ương Cục miền Nam Nguyễn Chí Thanh được Chủ Tịch Hồ Chí Minh mời cơm trước hôm lên đường trở lại miền Nam triển khai chiến cuộc Xuân Mậu Thân 1968. Từ bữa cơm đạm bạc, thân tình ở ngôi nhà sàn trong phủ Chủ Tịch trở về nhà riêng ở phố Lý Nam Đế, Bí Thư Trung Ương Cục miền Nam rạo rực nghĩ đến chiến thắng trong tầm tay. Niềm tin chiến thắng Xuân Mậu Thân mạnh đến nỗi suốt đêm đó Bí Thư Trung Ương Cục miền Nam Nguyễn Chí Thanh âm thầm vui sướng đến mất ngủ. Quá phấn khích, rạng sáng ngày 6.7.1967, ông bị cơn nhồi máu cơ tim cướp đi mạng sống.
Còn Bí Thư Thứ Nhất Lê Duẩn,
đồng tác giả Tổng Công Kích Xuân Mậu Thân 1968, cũng có niềm tin vững chắc vào
chiến thắng Xuân Mậu Thân 1968 đến mức ông đã trù liệu cả việc giành độc quyền
chiến thắng, không cho những đối thủ chính trị được ghé tên, chia phần chiến
thắng của ông bằng cách không để Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp có mặt ở trong
nước trong suốt thời gian chuẩn bị và quá trình diễn ra chiến cuộc Xuân Mậu
Thân 1968.
Không có mặt ở trong nước
là không can dự gì vào chiến cuộc Xuân Mậu Thân 1968. Chiến cuộc Xuân Mậu Thân
1968 chỉ hoàn toàn từ Lê Duẩn, do Lê Duẩn, của Lê Duẩn.
Từ 5.9.1967, Hồ Chí Minh cùng người thư kí riêng thân tín đã phải lẻ loi, âm thầm rời đất nước sang Bắc Kinh nghỉ ngơi theo “ quyết định của Bộ Chính Trị và hội đồng bác sĩ ”!
Gần bốn tháng sau, mãi đến
23.12.1967 Hồ Chí Minh mới được điện mời về để tham dự cuộc họp Bộ Chính
Trị ngày 28. 12. 1967 và để đọc lời chúc Tết Mậu Thân 1968 cho đài phát
thanh Tiếng Nói Việt Nam ghi âm. Xong việc, ngày 2.1.1968 Hồ Chí Minh lại tất tả,
lủi thủi lên máy bay sang Tàu.
Là Chủ Tịch Đảng, Chủ Tịch nước, có quê hương đất nước, có mấy chục triệu thần dân sùng bái mà Tết Mậu Thân 1968 tuổi già Hồ Chí Minh phải đón Tết bằng bánh bao, cơm Tàu, trong cô đơn, trong trống vắng lạnh lẽo nơi đất khách quê người như một kẻ thất thế lưu vong, không người thân thích, không hoa đào mứt tết, không bánh chưng, dưa hành. Đối xử như vậy với đương nhiệm Chủ Tịch đảng, đương nhiệm Chủ Tịch nước lại đã ở tuổi 78, thật tệ bạc, tàn nhẫn và độc ác!
Lại nữa, với âm mưu gì mà
bố trí để một người già gần 80 tuổi đi chuyến bay vào đêm đông giá rét? Rồi khi
máy bay hạ cánh trong đêm thì người lái lâu năm thuộc đường băng liền phát hiện
ra đèn sân bay lệch mười lăm độ, máy bay phải lượn đến vòng thứ hai vẫn không
dám hạ cánh. Báo cho sân bay nhưng đèn dẫn đường hạ cánh vẫn không thay đổi. Nếu
là người lái chưa thuộc đường băng cứ hạ cánh theo đèn dẫn thì máy bay đã trượt
khỏi đường băng và nổ tung rồi. Nhờ người lái lão luyện thuộc đường băng như
thuộc đường ngõ xóm nhà mình nên cho máy bay hạ cánh theo trí nhớ, nhờ thế máy
bay mới an toàn, người đi chuyến bay đó là Hồ Chí Minh mới còn mạng sống.
Không biết trong toan tính giành độc quyền chiến thắng Xuân Mậu Thân 1968, Bí Thư Thứ Nhất Lê Duẩn có tính đến sự cố chuyến bay chở Hồ Chí Minh hạ cánh xuống sân bay Gia Lâm đêm 23. 12. 1967 không nhỉ? Một sự cố nghiêm trọng như vậy mà cho chìm xuồng lặng lẽ, không điều tra làm rõ cũng là điều rất không bình thường. Sự cố tày đình đó do sơ xuất của những người quản lí, khai thác sân bay gây ra, tất sẽ được tìm ra và truy cứu trách nhiệm đến nơi đến chốn. Không được điều tra làm rõ, chỉ có thể là sự cố được bí mật tạo dựng bởi quyền lực tối cao như từ trên trời rơi xuống, không ai dám đụng đến, không thể khui ra, thôi đành cho qua!
Trong những ngày Hồ Chí Minh sống khắc khoải cô đơn bên Tàu thì Võ Nguyên Giáp cũng phải ngậm ngùi sống ở trời Tây Hungary hiu quạnh.
Chiến cuộc Xuân Mậu Thân 1968 đã diễn ra đúng như những gì Võ Nguyện Giáp đã cảnh báo: Mang chết chóc đến dân lành và đội quân ở rừng đánh vào thành phố, ở lại giữ thành phố đã phải chịu tổn thất nặng nề nhất trong suốt cuộc chiến tranh ba mươi năm.
Hai bên tham chiến đã thỏa
thuận ngừng chiến dịp Tết Nguyên đán để người dân được bình yên ăn tết.Bội ước
thỏa thuận, đúng giao thừa Tết Mậu Thân, đêm 31.1.1968 lịch tây, đội quân ở rừng
do Hà Nội chỉ huy, thực sự là đội quân miền Bắc, nổ súng đánh vào tất cả
các thành phố, thị xã, thị trấn trên toàn miền Nam. Bị bất ngờ, quân miền Nam
và đồng minh không kịp phản ứng, đành để mất nhiều khu vực trong các thành phố,
thị xã cho đội quân miền Bắc làm chủ. Tình thế này dẫn đến hai hậu quả.
Một. Vùng thành phố, thị xã do quân miền Bắc làm chủ trở thành nơi chiến sự ác liệt nhất, nơi tập trung bom đạn của cả hai phía, nơi tắm máu dân lành. Thành phố Huế là nơi quân miền Bắc ở lại lâu nhất, 28 ngày, cũng là nơi tang thương nhất. Hơn 116 000 ngôi nhà bị tàn phá, trong đó 9 776 ngôi nhà bị san bằng, 3 776 dân lành bị bom đạn giao tranh giết chết. Đội quân từ rừng về coi những người dân làm việc trong bộ máy hành chính của chính quyền Sài Gòn hoặc liên quan đến chính quyền Sài Gòn đều là kẻ thù, là ác ôn phải loại bỏ. Chiến dịch diệt ác trừ gian nhằm vào dân thường cũng diễn ra khốc liệt nhất ở khắp các thành phố, thị xã.
Hai. Đội quân miền Bắc đánh vào thành phố chỉ nhờ yếu tố bất ngờ mà giành được thắng lợi ban đầu. Yếu tố bất ngờ không còn, đội quân đánh vào thành phố từ chủ động thành bị động, phải lấy thế yếu, thế bị động, thế cô lập, bị bao vây, chia cắt, phơi mình ra trên địa hình đường phố trống trải và lạ lẫm đương đầu với thế mạnh áp đảo của đội quân miền Nam. Cố giữ các thành phố, thị xã, những trung tâm hành chính để hòng dựng lên một chính quyền cách mạng thay thế chính quyền Sài Gòn nhưng càng cố giữ thành phố, thị xã thì các thành phố, thị xã miền Nam càng trở thành vực thẳm không đáy chôn vùi quân miền Bắc.
Đơn vị sau thế chỗ đơn vị
trước đã bị xóa sổ nhưng đơn vị thế chỗ càng về sau quân số càng ít ỏi! Nhiều
đơn vị, cả bộ đội chủ lực, bộ đội địa phương, cả du kích bị xóa sổ nhiều lần!
Nhiều đảng bộ, chi bộ hy sinh trắng không còn một đảng viên!
Tết Mậu Thân 1968 là thảm
họa người Việt giết người Việt với quy mô lớn nhất, quyết liệt nhất, mê say nhất,
tàn bạo nhất và số người bị giết lớn nhất, phải tính tới con số hàng trăm
ngàn mà bên bị tổn thất về người nặng nề nhất chính là đội quân dồn dập đánh
vào các thành phố, thị xã miền Nam dưới sự đôn đốc từ Hà Nội do sự háo danh của
người nhiều tham vọng quyền lực.
Lứa nhà văn quân đội chúng tôi hình thành trong cuộc chiến tranh Nam Bắc được Tổng Cục Chính Trị tập hợp về từ giữa năm 1976 đến mùa hè năm 1984 vẫn đang có mặt đông đủ ở Vân Hồ Ba, Hà Nội. Và Vân Hồ Ba Hà Nội trở thành địa chỉ thường xuyên lui tới của những người cầm bút đất kinh kỳ.
Một buổi chiều muộn nhà
văn Bùi Bình Thi phóng xe máy từ nhà sáng tác Quảng Bá, Hồ Tây đến Vân Hồ Ba hấp
tấp kể với chúng tôi câu chuyện nhà văn vừa chứng kiến về người khởi xướng vụ tắm
máu Tết Mậu Thân 1968 chạy trốn, chối bỏ trách nhiệm trước người dân, trước lịch
sử.
Sau một ngày đóng cửa hì hục
viết, trước bữa cơm chiều, các nhà văn đang ở trại sáng tác Quảng Bá thường
sang phòng nhà văn quân đội, Đại Tá Xuân Thiều tán chuyện đợi nhà bếp mở cửa. Chiều
nay vừa đủ mặt thì bỗng Tổng Bí Thư Lê Duẩn cùng người bảo vệ xuất hiện ở cửa
phòng.
Từ đại hội lần thứ tư cuối
năm 1976, đảng Lao động Việt Nam đã đổi tên thành đảng Cộng sản Việt Nam và chức
Bí Thư Thứ Nhất đổi thành Tổng Bí Thư. Khu nhà nghỉ của cơ quan Trung Ương đảng
Cộng sản bên Hồ Tây, cách nhà sáng tác của hội Nhà Văn dăm phút đi bộ. Tổng Bí
Thư Lê Duẩn đang nghỉ ở đó. Buổi chiều ông đi dạo và ghé vào nhà sáng tác của
các nhà văn.
Các nhà văn đều là đảng
viên Cộng sản nhận ra Tổng Bí Thư của mình liền nồng nhiệt đón tiếp. Tổng Bí
Thư vui vẻ hỏi tên từng nhà văn. Nghe nhà văn Xuân Thiều tự giới thiệu là Đại
Tá, Tổng Bí Thư tươi cười hỏi: Đại Tá hỉ? Nhà văn Đại Tá hỉ? Tốt hỉ? Nghe nhà
văn Bùi Bình Thi xưng tên, ông bảo: À, à, Thi lãnh đạo hội Nhà Văn hỉ? Nhà văn
cao lớn Bùi Bình Thi có nước da ngăm ngăm đen, có khuôn mặt đầy đặn và hàng
lông mày rậm giống nhà văn Nguyễn Đình Thi vội cải chính: Dạ, thưa bác, cháu là
Bùi Bình Thi, không phải Tổng Thư Ký hội Nhà Văn Việt Nam Nguyễn Đình Thi ạ!
Trong không khí vui vẻ,
nhà văn Xuân Thiều giãi bày: Thưa bác, tôi là Xuân Thiều, Đại Tá, nhà văn quân
đội. Tôi đang viết tiểu thuyết về Huế trong tổng tấn công và nổi dậy Tết Mậu
Thân 1968. Tôi thấy Tết Mậu Thân sáu tám ở Huế chết chóc nhiều quá, mất
mát đau thương lớn quá. Bộ đội chết không còn người để chôn nhau. Dân chết cũng
nhiều...
Mới nghe có thế, Tổng
Bí Thư đã đứng bật dậy, đỏ mặt quát: Ngu! Ngu! Đại Tá mà ngu!... rồi ông đùng
đùng bước nhanh ra cửa như chạy trốn.
No comments:
Post a Comment