Dalida
Pour en arriver là
J'ai traversé des nuits et des jours sans
sommeil
Pour en arriver là, j'ai eu chaud sous la pluie
et froid en plein soleil
Pour en arriver là, j'ai parlé à la peur et
fait taire le silence
J'ai maquillé les heures j'ai vendu des
dimanches pour en arriver là.
Pour en arriver là j'ai pleuré tant de fois
que je n'ai plus de larmes
Pour en arriver là, je suis tombée cent fois
mais sans tomber les armes.
Pour en arriver là j'ai marché sur ma vie plus
souvent qu'à mon tour
J'ai mis le mot fini presque à tous mes amours.
Pour en arriver là, pour en arriver là
Pour en arriver là, j'ai trop douté de tout
De moi de Dieu de vous; j'ai laissé derrière moi tous mes rêves
d'enfance.
Aujourd'hui j'ai le cœur presque en état
d'urgence.
Pour en arriver là, je crois bien qu'avec vous
si j'avais rendez-vous sans l'ombre d'un regret
Pour en arriver là, je recommencerai.
J'ai appris à hurler juste en dedans de moi pour
en arriver là
pour ne pas vous montrer qu'on me montre du
doigt.
Pour en arriver là, j'ai fait le tour du monde
mais je n'ai rien pu voir.
L'absence est si profonde qu'elle salit mes
miroirs.
Pour en arriver là, pour en arriver là.
Pour en arriver là j'ai trop douté de tout de
moi de Dieu de vous.
J'ai laissé derrière moi tous mes rêves
d'enfance.
Aujourd'hui j'ai le cœur presque en état
d'urgence
Pour en arriver là, je crois bien qu'avec vous
si j'avais rendez-vous, sans l'ombre d'un regret
pour en arriver là, je recommencerai pour en
arriver là.
J'ai souvent oublié de prendre deux billets ou
de dire attends-moi.
Pour aller nulle part j'ai mis dans ma mémoire
que des débuts d'histoires.
Pour en arriver là, je crois bien qu'avec vous
si j'avais rendez-vous sans l'ombre d'un regret,
je recommencerai pour arriver là. (1985)
Để đến tận nơi ấy
Để đến tận nơi ấy, tôi đã trải qua bao ngày
bao đêm không ngủ.
Người tôi bốc cháy lúc mưa và lạnh buốc giữa
trưa nắng đủ.
Tôi phải thưa thốt với nỗi sợ sệt, bịt miệng
sự yên lặng.
Tôi đã tô điểm thời gian và thả trôi
những ngày chủ nhật.
Tôi đã khóc biết bao lần đến mức không còn
nước mắt.
Tôi đã ngã quỵ cả trăm lần nhưng vẫn giữ
đôi tay không buông xuôi.
Tôi đã bước đạp lên đời tôi nhiều lần hơn
trước.
Tôi đã dùng chữ “hết rồi” tặng các cuộc
tình.
Để đến tận nơi ây, tôi đã hoài nghi triệt
để,
hoài nghi Thượng Đế, hoài nghi tôi, hoài
nghi anh.
Tôi đã bỏ lại đằng sau những ước mơ thời
thơ ấu.
Nay rày, tim tôi hầu như ở trong
tình trạng khẩn cấp, túc trực ứng chiến.
Tôi tin rằng nếu anh hẹn mà không để cho sự
nuối tiếc hoành hành ám ảnh, tôi có thế bắt đầu lần nữa.
Tôi đã biết cách kêu la ở trong
tôi để không cho anh biết như người đời lấy tay chỉ cho anh.
Tôi đã đi quanh một vòng thế giới nhưng
không thể thấy gì hết. Sự vắng bóng nghiệt ngã đến độ nó đã làm mờ những tấm
gương soi.
Tôi đã hoài nghi triệt để, hoài nghi Thượng
Đế, hoài tôi, hoài nghi anh. Tôi đã bỏ lại đằng sau những ước mơ thời thơ ấu. Nay rày tim tôi hầu như ở trong tình trạng khẩn cấp, túc trực ứng chiến.
Nếu anh hẹn mà không để cho sự nuối tiếc
hoành hành ám ảnh, tôi có thế bắt đầu lần nữa.
Tôi đã nhiều lần quên mua hai vé tàu hay
quên nói anh đợi tôi. Và không đi đâu hết, tôi dựng lại trong ký ức buổi ban đầu
của tình sử, của tình đời. ttt dịch
In Order To Reach There
In
order to reach there, I’ve spent days and nights sleeplessly.
I
felt burnt in freezing rain and iced in full sun.
I’ve
talked to the fear and muzzled the silence.
I’ve
adorned the hours and had the Sundays gone.
I’ve
cried so many times that no more tear is left.
I’ve
succumbed hundreds of counts, keeping (my) arms from drooping.
I’ve
walked on my own life more often than I did. I’ve marked “gone” almost all my
loves.
In
order to reach there, I’ve doubted a lot over all;
over
God, over myself, over you. I’ve left behind all the dreams nurtured during the
maiden time of my life.
These
days, my heart, it seems, stays in a kind of emergency state, in combatting
mood.
I
believe that in case you could make a render-vous without the specter of
regret, I could start again.
I’ve
learnt how to howl inwardly, lest they see to point out with fingers to let you
know.
I’ve
undertaken a tour around the world, but I couldn’t see anything. The absence is
so thick, thick enough to spoil my mirrors.
In
order to reach there, I’ve doubted a lot over all; over God, over myself, over
you. I’ve left behind all the dreams nurtured during the maiden time of my
life.
These
days, my heart, it seems, stays in a kind of emergency state, in combatting
mood.
In
case you could make a render-vous without the specter of regret, I could start
again.
I’ve
often forgotten to buy two tickets or to tell you to wait. Going to nowhere, I
redressed in memory the prelude of the stories. I believe that in case you
could make a render-vous without the specter of regret, I could start again.
(translated by ttt)