kiến ngũ uẩn giai không độ nhất thiết khổ ách |
thềm mưa
tôn thất tuệ
Em của những giờ mưa tầm tã
của thềm hoang rêu phủ ấm hơi người
của lạnh buốt nơi ngày mai vô định,
em ngồi nghe những giờ mưa tầm tã.
Ngước lên không bầu trời trĩu nặng
nhìn ra sân vũng bùn gợn sóng
soi vào lòng lắng đọng xôn xao
những đau đớn trào ra khóe mắt,
mắt khô cằn cho mưa đổ trên cây.
Đường tạm dung một đêm khuya giá lạnh
như biển khơi cấu xé con tàu
những bóng đèn ai thắp hải đăng xa
em kinh hãi tưởng còn trên nước.
Sao giờ đó anh không yên giấc ngủ
tiếng chân đi hay sương khuya kêu anh dậy
để em thấy một khung trời khác lạ.
Em của những giờ mưa tầm tã
nét xa xăm anh bâng quơ hát nhạc
"đường em đi hằn lên mưa nắng
em thoát thai hóa
kiếp em trở về".
Ôi vô lý,
cho chi nhau những chờ mong không có
nhạc thính phòng chỉ đau đớn Chopin.
Ở quanh em chỉ có những đìu hiu
một tiếng kèn xa xăm vọng lại
trên đĩnh đầu đổ tiếng hạc cầm.
Mãi thật xa, ôi những thật gần
chết đi thôi ôi những tiếng mưa rơi.
Một cuộc sống trong tầm tay sẵn có
vữa như bùn xin tan kiếp hiện hình.
Nhắm mắt lại loa vang đĩnh núi
hơi nhạc vắn hơi nhạc dài liên nhịp
em hồi sinh một kiếp gọi em về.
Đường em đi hằn lên mưa nắng
em thoát thai hóa
kiếp không trở về
xin nhớ rõ là không anh nhé
nhưng hiện diện như lũ chim bé mọn
quên lỗi lầm trùng khởi khởi sinh
không ra đi không quầy trở lại
không đày ải ai không bị ai đày đọa.
Em thương anh một nhà tu khổ hạnh
có cây cầu lạch nước gang tay
gỗ đã mục vì hằn lên mưa nắng
đường anh đi mấy độ quanh co.
Em thương anh một nhành hoa bách diệp
ngủ trong ngày để lộ triệu ngón tay
đường hoa đi không tình nồng vương vấng
cùng thoát thai để nhụy trên mây.
Em của những giờ mưa tầm tã
tiếng dương cầm từ mái ngói đổ rơi
những âm vang nóng lạnh bùi ngùi
em dâng hiến nụ cười tuổi mọng
để không còn bịn rịn những nguyên do
không vun xới những mầm tươi nửa độ
cho hoa nở ngoài vòng sinh diệt.
Mưa vẫn rơi, mưa rơi tầm tã
không buồn đâu, em đắp đổi nụ cười
cho hoa nở ngoài vòng sinh diệt.-
Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh |
tiếng mưa rơi
tôn thất tuệ
Chiều hôm ấy ngài
say giấc mộng
bên bờ suối ngài
thả hồn
theo tiếng nhạc
triền miên
ôm vũ trụ ngàn tầng
trong chiếc lá
ngài ngủ say.
Bừng thức dậy, tiểu
đồng đã chạy trốn
ôm sáo ngọc trèo
lên cây lộng gió
thả tiếng vàng gọi
mộng ngàn phương.
Thần sứ nhạc trầm
ngâm mấy nỗi
bên chén trà sương
giọt cầm canh.
- Tội phạm thượng
ngươi phải đền hóa kiếp.
Ta thương ngươi bé
bỏng yêu đời
ôm tiếng sáo đi
vào cây bưởi
nụ tầm xuân chớm nở
để nghe ngươi
nhưng qui luật của
trời ngươi phải chịu.
Tha cho ngươi, chỉ
hóa kiếp loài oanh
ta để lại trong đầu
ngươi một chút gì của tiền kiếp
một nét nhạc vu vơ
làm tiếng gọi
để nhớ lại toàn
vùng dịu mát
cây ngô đồng tự
hát giữa trời cao
để ngươi nhớ toàn
vùng dịu mát
ở cuối đồi thỏ múa
mừng trăng
theo điều dẫn của
cành vi lô ủy mị.
Em có biết nơi rừng
kia bát ngát
bao nhiêu cây bao
ngọn suối dài.
Cái em gọi vô biên
ngoài tầm gọi
đo bằng tiếng hoa
sim mê dại.
Thế giới ấy chiều
sâu đo bằng ánh mắt
hai chiều kia bằng
tiếng thở dài
chiều thứ bốn, thứ
năm và thứ sáu
của hồn thơ của ý
nhạc của tâm linh.
Khuất xa bờ trí tưởng
thường tình
loài oanh vũ chỉ
đem về tiếng hót
thuở xa xưa của thế
giới bên kia
nửa hạt cát trong
biển dài vạn dặm
nửa hạt cát mòn đi
vì khắc khoải
vì cuộc đời vì cơm
áo
và mòn mỏi còn lại
phần tư, phần tám
hay phần mười.
Phần còn lại đầu
kim hạt mọng
làm hành trang cho
nghệ sĩ
ôm giữ lấy trong
tim làm mạch sống.
Vươn tay nầy, làm
thơ soạn nhạc
như oanh vũ sáng
mai chào nắng mới
gọi tiếng ngày sau
giấc ngủ đêm qua.
Vươn tay kia, tìm
về thế giới của hài đồng
cắp sáo ngọc đem
cho đồng loại
tấu trên cây gọi
gió mỗi ngày.
Tìm về đó nhớ về
âm mưu bại lộ
một âm mưu non trẻ
và thần tiên
chân dại và hồn
nhiên.
Thất bại rồi, chỉ
còn chút đặc ân khi hóa kiếp
chỉ u ơ như người ngọng,
người câm
nhưng tiếng ấy, tiếng
hót của loài oanh vũ
hay những gì sáng
tạo
là thứ tiếng có
quê nơi vô tận
mãi xa kia có đến
bảy tám chiều.
Và anh thấy những
gì viết lên giấy
cũng vô duyên như
ngọng như câm
không diễn đạt những
gì anh thấy được
không diễn đạt những
gì anh không thấy được
nhưng thấy rồi như
thấy giọt mưa rơi.
Trong tâm cảm sáng
nay trời mưa nhẹ
anh làm sao nắm trọn
tiếng mưa rơi.
Anh bối rối mượn lời
ca người khác
thả tâm tình theo
lá ngửa bàn tay
hứng giọt nước từ
trời cao rơi xuống
ghi nỗi niềm dung
hợp trong mưa.
Từ nước mắt mẹ già
hay quả phụ
tiếng đóng đinh
Chúa chết giữa ngày
lời Phật dạy thầm
thì cùng giun dế
những yêu thương
quấn quít nguôi ngoai
những yêu thương
quấn quít miệt mài
và cho đến tiếng
khóc trẻ nhỏ
mái tóc già trắng
bạc với thời gian.*
Ôi em ơi, một sáng
mai trời mưa nhẹ
không làm sao nắm
trọn tiếng mưa rơi.
Anh cố viết như
loài oanh vẫn hót
anh héo mòn với tục
lụy trần gian.
Anh còn đây thân
mang nửa hạt cát
nửa hạt cát trên
biển dài vạn dặm
của thế giới bên
kia
nửa hạt cát mòn đi
vì khắc khoải
vì cuộc đời vì cơm
áo
và mòn mỏi còn lại
phần ngàn, phần
triệu đến tận không
để thành câm
đứng trầm kha giữa
trời mưa tấm;
tiếng mưa rơi đi lạc
ngoài hồn;
đứng trầm kha giữa
trời mưa tấm
không làm sao vói
níu
tiếng mưa rơi.---
-------
* Giọt Mưa Trên Lá, Phạm Duy
-------
* Giọt Mưa Trên Lá, Phạm Duy
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
No comments:
Post a Comment