hình dáng xưa
qua nét họa Mori Izumi
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Túp lều trống vốc, ngoại cảnh, nội tâm
đều nằm hoàn toàn trong quyền thống trị
của ba hiện hữu liên hệ mật thiết dính bó với nhau:
quan tài phủ cờ vàng ba sọc đỏ
thiếu phụ vọc đất,
lon sữa bò có cắm mấy chân nhang đỏ.
------------------------------------------------------------------------------------------------------
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Con chó vàng gầy ốm chạy nhanh vào nhà, nét sung sướng ngoắt đuôi mừng rỡ. Vợ hắn đi chân đất từ ngoài vào, tay cầm chiếc nón lá rách tơi, mặc chiếc áo trận hoa dù hoen ố, vá chằng chịt nhiều lớp. Hắn có cảm nghĩ bà ta vá thêm cho dày, vì chiếc áo thô dùng ngoài chiến trận không đủ sức chống lại các tia nắng chỉa vào vai gầy của cô học trò năm xưa.
Nếu xưa kia một ai đó đã nẩy sinh ý nghĩ vẽ rằn ri trên loại vải ấy đểdễ hòa đồng với thiên nhiên hầu tránh con mắt của địch, thì nay chiến y nầy lại lạc lõng nổi bật ra. Nếu nó không bị lộ ra trong khung cảnh rừng núi nầy, thì nó cũng lộ ra đầy đủ trong thời gian. Chiếc áo ấy lưu dấu một khoản đời đã qua, một cuộc chiến tàn lụi than tàn chưa lạnh hẵn.
Người ta đi mua những thứ áo ấy trên vĩa hè, trong chợ trời vì nó đủdày, đủ bền cho công việc nhọc nhằn. Vợ hắn cũng làm như vậy, mua cho hắn cả năm rồi nhưng không mặc nên cứ trần trụi suốt ngày, nghĩrằng thịt da hắn còn bền hơn chiếc áo dù kia; cứ để dành vợ chiếc áođàn ông, chiếc áo phản lại ý hướng ngụy trang của tác giả, đặt trong thời gian.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vài nét về tác giả Tiger Mori Izumi
Một thân hữu đồng nghiệp gởi cho chủ vườn gà tre một số tranh vẽ của Tiger Mori Izumi, ông chỉ nói vì đã lâu năm làm cho Cục Quân Nhu VNCH, ngành may mặc ông thấy Mori đã nghiên cứu rành rõi quân phục của Quân Lực VNCH, không có chi tiết nào sai lạc. Thật vậy, họa sĩ xứ Phù Tang nói ông đã từ nhỏ say mê thương mến QLVNCH và tìm hiểu càng nhiều càng tốt. Khuynh hướng tình cảm nầy được xây dựng và nuôi dưỡng bởi lòng thương mến dành cho người Việt và sự tôn trọng tính chất nhân bản chi phối mọi hoạt động của miền Nam.
Vị cựu sĩ quan Quân Nhu nói trên không nói gì thêm về ngưởi vẽ, ông chỉ bày tỏ một nỗi sầu vạn kiếp:
Nhìn vào nước mắt rưng rưng
Một thời dĩ vãng tưởng chừng hôm qua.
Ông biết rõ lẽ vô thường, nếu không hơn thì cũng bằng người khác, nhưng ông vẫn buồn vì còn là người. Cách nay chừng một tháng vị hiền thê đã qua đời tại thị xã San Clemente, California. Ông im lặng dấu nước mắt, chỉ thông báo cho một số rất ít người quen; ông cũng nói lẽ sống chết là vậy, thành trụ hoại không ... nhưng vẫn buồn vì mình không phải là cỏ cây. Kinh nghiệm tâm linh ấy cho thấy nỗi sầu theo hai câu thơ trên không phải là đầu môi. Người đời và đời người có khác chi nhau.
Tranh Mori linh hoạt, năm cô mặc đại lễ như đang đi, diễn hành qua khán đài; làm tôi nhớ đến một lời bình phẩm của Los Angeles Time về một cuộc triển lãm tranh xưa của Tàu biểu hiện sự vận chuyển của đời sống và thiên nhiên như có khuôn mặt không đứng yên. Mori dùng chính một đề tải, một khuôn mặt, đi theo những hình trạng khác nhau của các bộ quân phục. Ông có rất nhiều bức vẽ loại nầy với nhung phục các nước như Thái Lan, Lào, và cả Pháp.
Nếu không nhầm, trước đây Viêt Nam mình Lê Trung có nét vẽ riêng dành cho cùng một người đẹp rất chi là Nam Kỳ, mọi người biết nhờ tranh làm bìa các báo Xuân; khi thì hái sen, ghe nhỏ cày lên mặt hồ hoa lá chen nhau; khi thì mơ màn trong vườn cau như đang chờ nhà chàng đem khay trầu đến cưới. Tàm tạm, có thể gợi lên phần nào bởi tranh quảng cáo xà bong Cô Ba.
Mori nằm trong Hội Bảo Vệ Truyền Thống QLVNCH tại Nhật và hằng năm trình diễn cảnh sinh hoạt nhà binh. Mori thường đóng vai người lính tên Thanh.
Một đoạn tự sự của tác giả trên blog riêng:
Từ lúc còn nhỏ, tôi đã chú ý đến đồng phục quân sự nói chung. Đến tuổi 17, tôi khởi sự sưu tập đồng phục QLVNCH và tự học về lịch sử chiến tranh VN. Một sự tình cờ lạ lùng, tên trường trung học của tôi lúc ấy viết tắt là Koshi Nam 越南, đọc theo Hán Việt là Việt Nam. Tiếp theo, trong suốt 10 năm tôi cùng bạn bè tham dự các cuộc trình diễn lại cảnh sinh hoạt của QLVNCH, trong vai người lính Bộ Binh, Pháo Binh, Kỵ Binh, Quân Cảnh, Nhảy Dù, Biệt Động Quân, Địa Phương Quân, Lực Lượng Đặc Biệt, Nha Kỹ Thuật, Cảnh Sát Quốc Gia. Đam mê dành cho QLVNCH không bao giờ dứt. Đồng thời tôi nghe tiếng nói của các cựu binh sĩ trên internet và hiểu sự khổ đau của dân Việt dưới ách CS.
Có chừng 10 ngàn người Việt tỵ nan ngay sau ngày 30.4.75. Đa số dân Nhật không hiểu chiến tranh VN và không hiểu tại sao “giải phóng” đã dồn hơn triệu người vào đường trốn chạy. Tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp đỡ những nạn nhân nầy.