đường đi
biên giới
Kim Tuấn
Mai ra biên giới rừng xanh lá
đứng chỏm núi cao nhìn mây bay
xa nhà ngất ngưởng dăm hơi thuốc
chiều xế hoàng hôn lạnh phủ đầy.
Đường đi ngun ngút sương mù khuất
vút đỉnh trời xa rừng núi xa
gió hú đồi cây chân đá dựng
ghềnh nghiêng thác đổ nỗi thương nhà.
Thương nhà ta uống vơi bầu rượu
nhớ bạn đành quên ngửa mặt cười
đất đỏ bụi hồng thân gió cát
mai về quê cũ biết còn ai?
Còn ai chinh chiến vui cùng lửa
súng ngó trời xanh mắt ngó rừng
đêm đốt đèn soi mình với bóng
phương trời em đó có rưng rung.
đứng chỏm núi cao nhìn mây bay
xa nhà ngất ngưởng dăm hơi thuốc
chiều xế hoàng hôn lạnh phủ đầy.
Đường đi ngun ngút sương mù khuất
vút đỉnh trời xa rừng núi xa
gió hú đồi cây chân đá dựng
ghềnh nghiêng thác đổ nỗi thương nhà.
Thương nhà ta uống vơi bầu rượu
nhớ bạn đành quên ngửa mặt cười
đất đỏ bụi hồng thân gió cát
mai về quê cũ biết còn ai?
Còn ai chinh chiến vui cùng lửa
súng ngó trời xanh mắt ngó rừng
đêm đốt đèn soi mình với bóng
phương trời em đó có rưng rung.
bức thư gởi không niêm
Kim Tuấn
Anh gửi mùa hè ra ngoài ấy
Để em sưởi ấm nắng Sài Gòn
Để tà áo lụa bay trên phố
Lặng lẽ cười môi đỏ nét son.
Anh gửi mùa hè ra ngoài ấy
Gửi trời chợt nắng rồi chợt mưa
Chợt em bỗng nhớ người xa vắng
Thuở đi về trên những lối xưa.
Anh gửi mùa hè ra ngoài ấy
Gửi em hoa phượng đỏ trên cành
Gửi thêm tiếng hát con ve nhỏ
Rất nồng nàn như của chính anh.
Con một mình lặn lội với thơ
Mười tám tuổi không về quê như chị
Mẹ ướt mắt khuyên "đừng tập làm thi sĩ
Bạc muôn chừng thân gái con ơi".
Tháng ba đi, hoa gạo nở hết rồi
Mẹ đếm tuổi em bằng cánh hoa mùa cuối.
Thư gửi em chừng là viết vội
Mẹ giục về đi lấy chồng thôi.
Tháng ba buồn dại ý hẳn ngậm ngùi
Nhắc em ngày sinh và hố vôi đầy hoa gạo rớt
Quê em đó, cơn mưa dài không ngớt
Khóc từ lúc sinh em cho đến tận bây giờ
Đành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa.
Để em sưởi ấm nắng Sài Gòn
Để tà áo lụa bay trên phố
Lặng lẽ cười môi đỏ nét son.
Anh gửi mùa hè ra ngoài ấy
Gửi trời chợt nắng rồi chợt mưa
Chợt em bỗng nhớ người xa vắng
Thuở đi về trên những lối xưa.
Anh gửi mùa hè ra ngoài ấy
Gửi em hoa phượng đỏ trên cành
Gửi thêm tiếng hát con ve nhỏ
Rất nồng nàn như của chính anh.
Con một mình lặn lội với thơ
Mười tám tuổi không về quê như chị
Mẹ ướt mắt khuyên "đừng tập làm thi sĩ
Bạc muôn chừng thân gái con ơi".
Tháng ba đi, hoa gạo nở hết rồi
Mẹ đếm tuổi em bằng cánh hoa mùa cuối.
Thư gửi em chừng là viết vội
Mẹ giục về đi lấy chồng thôi.
Tháng ba buồn dại ý hẳn ngậm ngùi
Nhắc em ngày sinh và hố vôi đầy hoa gạo rớt
Quê em đó, cơn mưa dài không ngớt
Khóc từ lúc sinh em cho đến tận bây giờ
Đành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa.
[Thơ Kim Tuấn, Gìn Vàng Giữ Ngọc xuất bản, 1974, Saigon]
No comments:
Post a Comment