Quanh Chu Lai, Quảng Ngãi, QL-1, 1970
quê
hương và em
Phan
Tấn Uẩn gởi Tuyết Mai
Anh gọi tên em một sớm mai
Sầu nghe rưng rức bến Chu Lai
Nhớ thương mấy cửa thành đất Huế
Che chở em qua trận chiến dài...
Mùa thu trước em nhìn mây trắng
Lảng đãng trôi theo mộng cuối trời
Biến cố năm Thân tràn máu lửa
Đưa em về sống giữa chơi vơi...
Em lớn lên trong cuộc chiến nầy
Không ai nuôi dưỡng tuổi thơ ngây
Một mình ngơ ngác nhìn bom đỗ
Đốt rụi quê hương cháy cỏ gầy...
Anh biết quê mình ngày lửa đỏ
Nhưng đành nước mắt xót thương theo
Ai đâu sống chết vùi trong lửa
Mù mịt vời trông lạnh bóng chiều
Mẹ hiền anh đó và em nữa
Biền biệt phương trời trốn chạy đâu
Gạch đỗ tan tành chôn xác chết
Rưng rưng anh khóc một vì sao
Sau mùa xáp chiến về quê cũ
Sung sướng nhìn em muốn nghẹn ngào
Kiêu hảnh em làm cô gái nhỏ
Mỉm cười đi giữa biển trăng sao
Bóng tối dừng thôi bước trở về
Anh ru tiếng hát, hát em nghe
Những lời kinh nguyện không hờn dổi
Thê thiết buồn hơn gió nảo nề
Anh say điệp khúc con thuyền lạ
Đã tám năm dài không bến sông
Đất đỏ bụi mờ mê mệt quá
Giờ còn nghi ngại sóng mênh mông.
Em vào thắp sáng đêm huyền ảo
Anh ngước nhìn theo hướng hải đăng
Trong khoảng hồn anh hoang vắng ấy
Đường dài em có nhớ anh chăng
Tiếng nói em trong màu ngọc bích
Tâm hồn em phơi phới pha lê
Anh đi qua đó thiên thần dậy
Nhạc ngút ngàn thơm tuổi dậy thì
Giấc mộng giao hòa hương lạ tỏa
Thần giao ngây ngất choáng men say
Lang thang bốn phía trời mang góp
Anh dựng lâu đài của lứa đôi
Một sớm mai nào anh bỗng thức
Nhìn quê hương trỗ đóa hoa thơm
Anh kêu rúng động vang lòng đất
Súng đạn ngừng thôi giết Việt Nam
Em lên công chúa ngôi chung thủy
Lấp loáng hào quang mẹ dịu hiền
Từng bữa đong đầy cơm nước Việt
Vành nôi ru bé ngủ bình yên.
Anh vẫn ngồi đây nhận diện mình
Vẫn còn nghe sóng vỗ lênh đênh
Chung quanh còn lạnh từng cơn gió
Không có em gần chắc chết anh...
Anh gọi tên em một sớm mai
Sầu lên rưng rức bến Chu Lai
Nhớ thương mấy cửa thành đất Huế
Che chở em qua trận chiến dài
Cho anh phiêu bạt thêm lần nữa
Mang bóng hình em đến xứ người
Súng nổ từng đêm thiên hạ ngủ
Anh làm thi sĩ với em thôi
Anh gọi tên em một sớm mai
Quê hương em có sợ đêm dài
Quê hương em có ôm hờn tủi
Anh ở nơi nầy gọi Tuyết Mai...
(Quảng
Ngãi Mùa Mưa 1969)
Ghi thêm:
Theo tự sự, Phan Tấn Uẩn đã
đưa Tuyết Mai đến “trình diện” vời mẹ. Cô gái mới trổ mã 18 là cháu gái của một chiến
hữu vừa chết trận, cô bé mà tác giả không để ý khi còn là sĩ quan truyền tin đến
thăm nhà bạn. Giữa khi Huế còn hoảng hốt với trận Mậu Thân, Phan quân đi Chu Lai nhận nhiệm
vụ mới tại một trạm truyền tin, lòng vẫn tin thành quách tiếp tục “che chở em
qua cuộc chiến dài”. Mùa mưa 1969 bài thơ nầy ra đời, không bao giờ gởi. Tác
giả không nói thêm vì sao cau đi đường cau, trầu đi đường trầu. 2014 trừ 1969,
lời giải đúng là 45, con số là thời gian mà Mai ở trong thơ và trí tưởng, cho đến
khi chàng thấy nàng xuất hiện là một bà chủ hiệu buôn ở Huế.
No comments:
Post a Comment