rừng núi Lạng Sơn
chuồng người
Lâm Chương
Chỉ còn vài ngày nữa
là xong vụ mùa. Tôi được miễn đi lao động, vì cái chân đau. Hôm qua lúc chuyển
lúa vào bồ, tôi vô ý vấp ngã nơi bậc thềm nhà kho. Mặc dù đã được nắn bóp, sửa
trặc, khớp xương mắc cá chân vẫn sưng đỏ, đau nhức. Khi các đội đã xuất trại,
tôi chống cây gậy ra cửa, đứng nhìn lên sân trại. Giữa sân có đặt ba cái thùng
phuy, dùng chứa phân người. Sau một đêm bài tiết của anh em trong trại, phân được
xúc từng gánh đem đổ vào thùng. Hàng ngày, người của đội rau xanh sẽ chuyển ba cái
thùng này bằng xe cải tiến đến vườn rau.
Đổ phân xuống hố, lấp
phủ lên một lớp đất. Ủ phân. Một thời gian sau, phân từ màu vàng như đất sét
nhão, biến thành màu xám như bùn, đã tới lúc có thể dùng được, xúc lên làm phân
bón rất tốt. Phân được chế biến kiểu này gọi là phân Bắc. Mới đầu, anh em đội
rau xanh rất tởm phân Bắc, nhưng thời gian lâu dài, tiếp xúc mãi thành quen, thấy
cũng không có gì đáng gớm ghiếc, và khám phá ra cái công dụng tuyệt vời của nó.
Chỉ cần rau muống nếm một chút phân Bắc, rau trở nên xanh tốt, tăng trưởng rất
nhanh.
Từ trong đội cải tạo
hình sự, có hai tên cầm que đi đến thùng phuy. Nó bươi móc thứ gì trong đó. Một
trong hai tên này, tôi quen. Hồi mới quen, tôi hỏi nó:
–
Mày tên gì?
–
Ný!
–
Tên ngộ quá! Họ gì?
–
Nê!
–
Cái gì? Làm gì có họ Nê?
–
Có chứ! Rất nhiều! Tên họ của cháu: Nê văn Ný.
Tôi chợt hiểu, bật
cười:
–
Mày nói ngọng. Tên họ của mày là Lê văn Lý.
–
Người miền Nam của các chú thường nói thế. Ở đây chúng cháu gọi Nê Văn Ný!
Từ
đó trở đi, tôi cũng gọi nó là thằng Ný.
Thấy nó bươi móc
trong thùng phuy, tôi kêu lớn:
–
Ný! Mày làm cái gì đó?
Nó
quay lại nhìn tôi, rồi bỏ cái que, đi lại gặp tôi.
–
Hôm nay sao chú được nghỉ?
–
Tao bị bong gân chân. Còn mày?
–
Cháu chờ để trưa gánh đồ ăn thông tầm cho đội!
–
Mày tìm gì trong thùng phân?
–
Nhà bếp vừa đổ rác trong ấy. Cháu kiếm chút rau cải vụn.
–
Ăn uống dơ bẩn, có ngày bỏ mạng con ơi!
–
Cháu mang về rửa sạch, cho vào ca cống, đun sôi, vi trùng nào chả chết!
Tôi nhìn thân hình
gầy gò, cái mặt hốc hác của nó, và nghĩ đến mình. Tôi có khác nó gì đâu. Cùng một
hoàn cảnh khốn khó, người ta không cần tỏ lòng trắc ẩn cho nhau.
Đứng
tần ngần một lúc, nó hỏi:
–
Chú có thuốc nào, cho cháu xin một bi!
–
Vô đây!
Tôi
dẫn nó vào lán, ngắt trong cái bọc nhỏ, cho nó một bi thuốc lào. Rít xong hơi
thuốc, nó nói:
–
Hôm nay, đội cháu có mấy thằng được chỉ định nên khung, mổ nợn cho cán bộ bồi
dưỡng. Cháu không được đi.
Tiếc thật!
Tiếc thật!
–
Mổ
lợn đâu có gì thích mà mày tiếc?
–
Thích chứ! Được xơi thịt!
–
Cán bộ cho ăn hả?
–
Không. Làm gì có người tốt thế!
–
Vậy ăn bằng cách nào?
–
Khi được chỉ định đi mổ nợn, thằng nào cũng phải măc hai nớp quần. Nớp trong được
bó sát vào bìu dái như cái quần xì của người miền Nam. Đến núc xẻ thịt thì xén
vài cục, nén dấu vào quần, dưới bìu dái. Trước khi về, cán bộ bắt đứng xếp
hàng, mò xét khắp người, nhưng không mò dưới bìu dái. Thế nà thoát!
–
Tụi mày tài thật!
–
Cách này dùng mãi, bị phát giác. Chúng nó bắt cởi đồ, chỉ còn độc cái quần
trong, thò tay sờ vào quần, sờ nắn trong háng, nhột bỏ mẹ. Bắt gặp có dấu thịt,
chúng nó dần cho nát đòn và cùm vào nhà kỷ nuật.
-
Khó khăn, nguy hiểm như vậy, tụi mày không sợ?
–
Trong khó khăn nẩy sinh sáng tạo. Chúng cháu nghĩ ra được cách giấu thịt, chỉ
có trời biết.
Nó ngừng lại, chỉ
tay vào túi tôi:
–
Chú cho cháu thêm bi thuốc!
–
Mày có tài thật, đang kể chuyện tới hồi gây cấn là ngừng lại, đòi thứ này, thứ
nọ.
Dù
cằn nhằn, tôi vẫn ngắt cho nó bi thuốc lào thứ hai. Nó cẩn thận cho bi thuốc
vào nõ điếu, châm mồi lửa, rít một hơi dài…Tôi giục:
–
Kể tiếp đi. Cái mánh lới giấu thịt của mày!
–
Thằng nào được chỉ định đi mổ lợn, khi trở về đội cũng phải nạp cho thằng đội
trưởng hai cục thịt bằng ngón chân cái. Không có, nó thụi vào bụng cho thổ huyết!
–
Tao không muốn nghe chuyện thằng đội trưởng của tụi mày. Hãy kể phương
pháp dấu thịt mà mày cho rằng sáng tạo.
–
Vâng! Phương pháp này không cần phải chuẩn bị đồ nghề gì cả. Lúc xẻo thịt, nếu
cán bộ không để ý, cứ xén từng cục, cho vào mồm xơi tươi!
–
Ăn thịt sống hả?
–
Vâng! Xơi thịt sống thì đã có sao?
–
Tụi mày ăn uống như người tiền sử!
–
Người tiền sử nà người xứ nào mà ăn uống như chúng cháu?
–
Chẳng phải xứ nào cả! Đó là tổ tiên của chúng ta nhiều triệu năm về trước. Khi
chưa tìm ra lửa, loài người phải ăn thịt sống.
–
Đấy! Họ vẫn khỏe mạnh, sinh tồn đến ngày nay. Cọp beo cũng thế!
–
Hãy nói vấn đề lấy thịt. Tụi mày ăn tại chỗ, nhưng làm sao lấy về cho thằng đội
trưởng?
–
Chúng cháu xén sẳn vài cục, khi có nệnh về nà cho vào mồm nuốt ngay. Bọn cán bộ
dù có con mắt thánh cũng không bắt gặp. Xét xong, chúng cháu vội về đội, móc họng,
nôn ra niền, nạp đủ số cho thằng đội trưởng.
–
Rồi thằng đội trưởng ăn bằng cách nào?
–
Hắn rửa cục thịt sạch chất nhớt, cho vào ca cống, đun lên nà có được bữa ăn
ngon.
Nói xong, thằng Ný
đứng dậy:
–
Cháu phải về gánh cơm cho đội thông tầm. Cái chân chú đau, không nên đi đứng
nhiều.
Nó
quay lưng, ra khỏi lán.
Nhìn
đôi vai gầy guộc của nó rút lại như đôi vai của người bệnh ho lao, tôi gọi:
-Ný! Mày trở lại lấy vài bi thuốc lào, đêm nay hút cho đỡ lạnh!
-Ný! Mày trở lại lấy vài bi thuốc lào, đêm nay hút cho đỡ lạnh!
Vào những ngày cuối
năm, trời bỗng dưng trở lạnh. Mưa phùn lất phất trên những vòm cây. Đồi nương ẩm
đục. Ngày hai mươi chín tháng Chạp, được phép trại trưởng, các đội khỏi phải xuất
trại lao động bên ngoài. Thay vào đó, anh em được giao công tác dọn dẹp và làm
vệ sinh trong trại, chuẩn bị đón Tết.
Tôi
đang ngồi nhổ cỏ dọc theo những chân tường ngăn chia các đội. Thằng Ný đi ra.
Hôm nay nó mặc bộ đồ lành lặn, sạch, mặt hiện niềm vui. Tôi nói:
–
Chưa Tết mà ngó mày, tao đã thấy mùa xuân!
Nó báo tin:
– Cháu được mẹ từ Vĩnh Yên nên thăm. Bộ đồ này cháu mượn của thằng bạn, để mẹ cháu không nhìn thấy cháu rách. Cháu đang chờ cán bộ dẫn ra nhà thăm nuôi.
– Cháu được mẹ từ Vĩnh Yên nên thăm. Bộ đồ này cháu mượn của thằng bạn, để mẹ cháu không nhìn thấy cháu rách. Cháu đang chờ cán bộ dẫn ra nhà thăm nuôi.
–
Mày ngon rồi! Vừa có đồ ăn của trại, vừa được mẹ tiếp tế thêm. Tết này mày huy
hoàng!
–
Vâng! Huy hoàng thật! Cháu không ngờ may mắn đến thế!
Khoảng hai giờ chiều,
cán bộ dẫn thằng Ný về trại, tay ôm bụng, mặt nhăn nhó, tái nhợt. Ngờ nó bị
trúng gió, tôi theo nó vào lán. Nó nằm vật lên sạp, lăn lộn, kêu đau bụng và lạnh.
Tôi hỏi mượn mấy thằng bạn của nó ve dầu nóng để cạo gió.
Thằng đội trưởng
hình sự đứng nhìn một lúc, nói:
–
Chả phải trúng gió đâu! Nó bị bội thực đấy! Móc họng nôn ra là khỏi ngay!
Nhiều
thằng khác lao nhao:
–
Nôn? đi! Nôn đi!
Thằng
Ný trườn về bìa sạp, rướn cổ, thò đầu ra ngoài, cho ngón tay vào miệng. Có thằng
la lớn:
–
Hãy khoan!
Và
nó chạy ra ngoài, đem vô một cái thau bằng nhựa, bưng thau kề sát miệng thằng
Ný:
–
Hãy nôn vào đây!
Thằng Ný móc họng, ụa
mữa. Đồ ăn lẫn nhớt dãi tuôn trào xuống thau. Thằng bưng thau bóc lên những miếng
thịt còn dính lòng thòng nhớt dãi, đưa lên miệng ăn. Một thằng khác đang đói
cũng ăn.
Có
thằng nhăn mặt:
– Gớm quá!
– Gớm quá!
Thằng
bưng thau nói:
–
Gớm gì? Từ bụng kia sang bụng nọ mà thôi!
Sáng
mồng một Tết, mọi người quy tụ ra sân trại coi anh em văn nghệ trình diễn. Có
đàn và trống xập xình vui tai. Tôi gặp thằng Ný đang lóng ngóng coi hát. Tôi hỏi:
–
Mày khỏe hẳn chưa?
–
Hôm sau nà khỏe ngay!
–
Mẹ mày thăm nuôi, sao tao thấy mày đi vào tay không?
–
Nhà cháu nghèo, không có tiền sắm sửa. Thăm nuôi là thăm cho có nệ thế thôi! Mẹ
cháu chỉ mang cho cháu một con gà nuộc, và một cân xôi.
–
Sao không đem vô trại, để dành ăn từ từ?
–
Nếu đem vô trại, mấy thằng đầu gấu, chúng nó giành giựt cả. Thế cháu mới xơi hết
tại chỗ!
Tôi
trợn mắt:
-
Mày ăn hết một lần hết con gà và cân xôi?
–
Vâng! Không còn cách nào khác! Lúc thì dư thừa phải nôn ra, bây giờ thì đói.
Nhìn
thằng Ný, tôi thấy nó đang tàn tạ, khô héo dần. Nó không co mùa xuân.
===========================================
Đêm VN có tiếng súng sau trại giamngười từ binh chết bê bìa rừng, Hà Thúc Sinh
===========================================
miền Nam 1964, tan trường
========================================================
No comments:
Post a Comment