chuyện vặt trên tàu lửa
Như Quỳnh
1. Ga lẻ nên ít khách. Chỉ trên dưới ba mươi người đi.
Hàng quán trong sân ga chỉ bán bánh mì nguội, bánh bao hấp chưa kịp nóng. Chiếc
chiếu nhỏ có giá mười ngàn đồng cũng được khách mua vội để lên tàu ngả lưng. Số
phận nó sẽ được vứt lại sàn tàu ở ga mà khách đến. Tất nhiên, không ai muốn ôm
chiếc chiếu kè kè bên mình!
Đối diện đôi vợ chồng trung niên là một em gái nửa như sinh viên, nửa như tiếp
viên quán nhậu, nửa như nhân viên ở quán gội đầu, mát-xa. Không ai biết nàng là
ai; những người được nhắc tới trên đây chỉ thấy nàng có kiểu ăn mặc quá kỳ cục;
theo cách nói của chị vợ anh trung niên, đó là cái quần què! chị ghé tai anh
nói nhỏ. Và, khi cô gái quay lưng lại để treo giỏ đồ lên cái móc nhôm trên thân
tàu, nửa chiếc mông của cô theo đó mà lộ thiên. Chị vợ trung niên đuổi chồng
(đang dán mắt vào cái quần què đó): “Anh đi chỗ khác tìm ghế trống mà ngồi.
Không có chỗ thì ghé căng tin uống bia đi, nhậu đi. Đến ga em gọi xuống”. Anh
chồng đứng lên bỏ ghế đi. Mặt buồn xo.
2. Một người đàn bà còn quá trẻ, ốm tong teo đang lột
đậu phụng luộc cho con ăn. Chị nói đang trên đường đưa con về gửi ông bà ngoại ở
một tỉnh nào đó của đất nước này. Chị kể nghe xa xôi mơ hồ như chuyện của ai,
như chuyện của trăm ngàn người là một!
“Công nhân tụi em như nhau cả. Vào Nam khi độc thân, gặp,
yêu rồi cưới. Có người khỏi cưới luôn, tốn kém! Đẻ con ra gửi về ông bà nuôi
giùm. Tiền trọ, tiền gửi con, tiền sữa, tiền gạo cơm, cá khô, trứng vịt… cộng lại
luôn nhiều hơn tiền lương thì biết làm sao được? Thương con đứt ruột, cũng
đành…
Con bé chưa nói được nhưng tự cảm điều gì đó từ giọng kể của mẹ nó, không ăn đậu
phụng luộc mẹ đút cho nữa. Con bé phun phì phì ra ngoài, bắn trúng vào người ngồi
ghế đối diện. Nó khóc gắt, tay ôm bấu lấy mẹ, tức tưởi. Dù vị khách ấy tự lấy
khăn lau, nói không sao hết chị à nhưng người mẹ trẻ vẫn đánh đen đét vào mông
con bé! Nó càng khóc dữ dằn hơn. Có cái gì đó như sự phẫn uất chất chứa trong
lòng người đàn bà trẻ. Chị bất giác đẩy cửa sổ toa tàu lên, đưa con bé thò đầu
ra ngoài. “Sợ chưa? Mày sợ chưa? Đời tao khổ lắm rồi”… Trong một chốc lát thôi,
mẹ hiền trở thành mẹ mìn! Những người ngồi gần đó chứng kiến, can ngăn người mẹ
trẻ đang hành hạ con bé. Người đàn bà trung niên mới đuổi chồng đi chỗ khác ngồi
đứng dậy bồng con bé dỗ dành.
“Tội con mà em! Vợ chồng chị cưới nhau gần hai mươi
năm nay không có con, chạy chữa suốt. Lần này cũng đi điều trị về”. Người mẹ trẻ
tu tu khóc còn hơn đứa con gái nhỏ. “Chị ơi, em sẽ nhớ con lắm, nhớ con lắm”.
3. Tiếng tàu vẫn xình xịch, xình xịch lướt qua đồng
hoang. Mới màu xanh của cây trái đó, giờ là hoang tàn, cỏ cháy. Vài cây bằng
lăng cằn cỗi nở hoa tím lịm, đơn lẻ, buồn bã không ai ngắm. Nếu ở thành phố, gốc
bằng lăng như thế trong chậu kiểng, biết bao kẻ trầm trồ, ngắm nhìn!
“Chôm chôm đây, chôm chôm vườn đầu mùa đây. Một ký ba mươi ngàn, hai ký năm
mươi ngàn”. Ông già ngồi ghế sau chồm người lên, ghé đầu qua cửa sổ khi tàu dừng
ở một ga xép. Ông bảo mua hai ký để mời mọi người cùng ăn cho vui. Bà vợ nói
mua một ký thôi, quen biết gì mà mời? Ông liếc vợ một cái bằng con mắt không
chút cảm tình. Dường như sự keo kiệt của bà vợ lộ ra hết trong câu nói làm ông
tức giận. ”Ừ thì một ký”, ông nói nửa như hờn, nửa như… tuân lệnh. Ký chôm chôm
đưa lên. Tờ năm mươi ngàn đưa xuống, tàu chạy. Chới với, chéo véo, cằn nhằn là
những thanh âm của hai vợ chồng bị người bán chôm chôm lừa mất hai mươi ngàn đồng
không trả lại trước khi tàu chuyển bánh.
4. Và cảnh đôi vợ chồng già hơn đôi vợ chồng cãi nhau
vì trót mua chôm chôm. Ông đang nhấp từng ngụm rượu mà ông cho biết là ngâm từ
ba mươi hai con cá ngựa tức mười sáu cặp! Hỏi vì sao phải mười sáu cặp, ông chỉ
cười. Mồi nhắm là lọn chả gói lá chuối mua vội ở ga xép (ông không bị lừa tiền
như ông đã mua chôm chôm). Bà vợ ông nói “tui mệt quá, hình như là say tàu’’.
Ông đùa: “bà… say tình chứ say tàu gì, ngã đầu xuống đây nhé nàng?”. “Nàng” của ông liếc mắt tình tứ rồi ngả mái đầu
nửa bạc, nửa đen xuống đùi ông. Ông già kể đây là mối tình đầu của tui. Thất lạc
nhau hơn bốn chục năm. Giờ hai bên đều chỉ còn… một nửa! Con cái trưởng thành hết
nên… tác hợp cho đôi uyên ương già. Giọng ông kể tưng tửng khiến ai cũng phì cười.
Ông nói họ đang đi thăm đất nước mình trước khi không đi được vì già nua hơn…
5. Cô gái mặc quần què nhìn cặp đôi hạnh phúc xuýt
xoa. “Bà sung sướng quá! Đùi cháu toàn để đàn ông gối không à, chứ chưa có cảnh
ngược lại. Cháu làm nghề… ‘’. Chị vợ trung niên háy mắt, ngắt lời. “Biết rồi
đó. Tốt đẹp chi mà khoe ra đây’’. Cô gái im bặt mắt nhìn ra cửa sổ toa tàu… Ngoài
đó một màu xanh xanh ngút ngát tầm mắt. Nhìn xa không biết là lúa hay cỏ. Tàu dừng
ở một ga (cũng nhỏ) của miền Trung. Mẹ con cô công nhân chuẩn bị hành lý xuống
ga. Người chồng trung niên khật khưỡng trở về chỗ ngồi lấy giỏ hành lý, không đợi
vợ gọi xuống như lời chị đã dặn. Đó không biết là kết thúc hành trình lần thứ mấy
họ vào Sài Gòn chữa bệnh vô sinh…
Họ xuống ga. Cô gái
quần què liếc nhanh chị vợ trung niên “đồ vô duyên, chuyện mình không lo, xía
vô chuyện thiên hạ”. May, tiếng huyên náo của những người rao bán hàng vặt giúp
chị vợ vô sinh không nghe được lời dễ tổn thương.
Tàu lại chuyển bánh…
============================================================================
Dà Lạt xưa kia |
No comments:
Post a Comment