hóa thân
tôn thất tuệ
Anh
đã biết em sinh ngàn kiếp trước
tụ thành mây khăn trắng che đồi
em
quyến vấn một kẻ tu tiên học đạo
hỏi thời gian nơi lạch nước tơ hào.
Em
sinh trưởng thành cây bách hợp
anh
tựa lưng suy gẫm việc đời
có
đàn mối kéo quân xây mộng đẹp
một biên thùy chống giữ với loài ong.
Em
đổi
kiếp
nàng tiên không quần áo
em
trần
truồng
em là tảng đá chờ sương
rồi mòn mỏi gió mưa thành hạt cát
theo
suối
nguồn lặn lội biển chuyền tay.
Nước mặn lắm như nước mắt đời đau khổ
em
hóa thân linh hiển nửa kiếp người
em
thủy nữ đùa chơi với cá
vớ rêu hồng em nối tóc thêm tơ.
Em
đẹp lắm hải thần say đắm
em
hững
hờ trước cung điện ngàn xanh
vào
mỗi
sáng khi trăng sao rơi rụng
nhìn
mặt
trời
nuôi sống khối san hô.
Nơi mặt trời có hương lòng ấm áp
em
bay cao em bỏ biển lên không
đất thương tiếc nổi lên hải đảo
ngóng
theo em còn dấu nước trên vai.
Trái
bưởi
đỏ đưa em đi ngàn dặm
thăm
chị Hằng, sao Mộc, sao Chiều.
Em
chợt
thấy
quả đất nầy nhỏ bé
có
lũ người tay nắm thương nhau.
Ôi
mặc
khải
làm em run sợ
em
trợt
chân rơi ngã vào đời
rồi thế ấy một kiếp trong triền miên vạn kiếp.
Ôi
em ơi
ngàn
thân
em hóa kiếp
trong
kiếp nầy em hóa kiếp ngàn thân.
Một buổi sáng tóc em suối mật
đính
trâm vàng như thuyền ai cắm bến
nét
thâm hiền tấu nhạc mừng xuân.
Một buổi tối sương mờ khắp lối
anh
mù lòa sờ soạng kiếm đường đi
em
mắt
sáng thần miêu mắt sáng
thay
hải
đăng ru ấm trùng khơi.
Một buổi chiều sau giấc mơ ngày khổ lụy
anh
thấy
em hiển lộ nép bên thềm
em
nói nhỏ tiếng gì không nghe rõ
anh
hoàn hồn ngơ ngác thực hư.
Rồi xa vắng chỉ còn quanh anh là tĩnh vật
hồn đem treo bố thí cho ma trơi.
ngàn đời thương mến ngọc lan
lam phương
No comments:
Post a Comment