ngõ
hạnh
tôn thất tuệ
Ngõ vào Hạnh dậu chè xanh ngắt
vào Ngõ
Hạnh café thơm ngát.
Mái tranh mọng nơi quê xứ mộng
những chàng trai tóc rủ triết nhân
ngồi xuống đó
mà tâm hồn đâu
đó:
nhân loại đâu?
nhân loại trong ta
nhân loại đâu?
nhân loại ngoài ta.
Café Hạnh giọt buồn đếm nhỏ
những giọt mưa rơi nhẹ quán nhà duyên
nhưng rơi nặng len vào ý tưởng.
Hạnh nơi nầy, hạnh phúc của dòng sông
dòng tư tưởng chảy bền không nghỉ
dòng Hương xanh, xanh biếc là sông.
Ngõ vào Hạnh êm đềm thơm ngát
Hạnh đoan trang, duyên
dáng thầm duyên
tà áo Hạnh trinh nguyên thẳng nếp
dành cho ai, hạnh phúc về ai?
Cho tất cả mà không cho ai
cả
chưa tìm ra mặt đệt ngốc nghếch
còn nguyên khối tịch nhiên mẹ dựng
thuở ban sơ trong sữa ngọt tay mềm.
café chiều
tôn thất tuệ
Anh
không muốn những giọt sầu đọng lại
thêm
café chất đắng buổi
chiều hoang
anh
không muốn
vườn bách ngạt thở
ở vực sâu tâm cảm đìu
hiu.
Anh
đi
lạc giữa rừng
rêu nhung thẩm
tiếng ai kêu đổ giọt cuối ghềnh
như nhịp
đập con tim thỏ dại
ly
thủy tinh mật ngọt hứng sương ngày.
Em chưa biết
những
quán nghèo xơ
xác
bên
vệ đường mốc đá làm tranh
nét
chấm phá cỏ dền khô héo
nước chè xanh men rượu của
quê nhà.
Áo
nối
đà,
cô hàng mời cây kẹo
kẹo đường đen mùi
gừng
thơm
tỏa
như hương quê
tụ lại tay người
và
quán gió mốc
đường về quê ngoại.
Xa
xa nữa vai dăm ba dặm núi
bóng lau thưa
che phủ những mái nhà
sống bình thản thương yêu cây
bạch hạc
hoa
trắng nở như đàn cò
ruộng mạ.
Ngoại già rồi chỉ còn dăm ba tuổi
nữa
sẽ về trời như cánh
hạc bay cao
sinh
con gái về làm dâu nhà họ
là
mất
đi
như
cánh diều mất vào gió.
Anh
về
thăm
nơi
ngày xưa
mẹ sống
cây
chè cao mãi tận trời xanh
hái
từng lá đem vò
nấu
nước
chiếc nồi đất bắc
ngang viên gạch
củi tre khô nổ dòn
như
pháo.
Và
tiếng
pháo đưa
mẹ về
làm
dâu nhà quan bộ lại
trong
kinh thành cạnh cung điện
nhà vua
rồi mẹ yêu sống đời vắn ngắn
đã ra đi khi anh mới biết
bò.
Và
quán gió nằm trong vùng đất thánh
vòng
mỗi năm anh về chiêm bái
quê
ngoại
xa, bát nước chè thần dược
cô hàng kia là người chị của yêu thương.
Anh
không muốn những giọt sầu đọng lại
thêm
café chất đắng buổi
chiều hoang.
San
Diego núi đồi trùng điệp
xa
lộ lớn vòng quanh mấy nhịp
độ luân lưu như thác đổ mưa dồn
đưa anh đến vực sâu khổ não
viếng quán em một
chiều xứ lạ
giọt café đậm
buồn buông thả
chén
thủy tinh tay hái sầu vương
dành
tất cả cho quê xa bóng ngoại
dòng
dưỡng sinh nối tiếp
cha ông.
Anh
không muốn những giọt sầu đọng lại
thêm
café chất đắng buổi
chiều hoang.
Anh
xin em lời kinh thỏ thẻ
kinh
tầm
thường bằng những
tiếng dễ thương
như viên
kẹo, bờ đường
cát mịn
mái
tranh mền ôm ngoại già nua
anh
uống ngọt ly café chát đắng
trả lại em hủ đường
nguyên vẹn.
Em yêu thương,
hãy
quay lưng
đừng nhìn anh ngượng
mắt đỏ ngầu ướt
đẫm niềm đau.-
San
Diego 1985
Hồ
Dzếnh
Dương
Thiệu Tước
Mai
Hương
CÁM ƠN ANH TUỆ.../LT
ReplyDelete