giấc mơ xanh lục
những
tờ vé số
Đỗ Duy
Ngọc
Ba giờ rưỡi chiều. Trời âm
u, những đám mây đi đâu mất chỉ còn một nền trời xám xịt. Lại chưa thấy mưa.
Lâm ngồi ở góc quán này từ trưa. Một khúc bánh mì thịt cho một bữa ăn trưa. Thế
cũng đủ. Lại thêm cối thuốc và mấy điếu thuốc lẻ. Cũng xong một bữa. Rồi cũng
qua một ngày. Những ngày của tuổi hưu trôi đi dật dờ, chậm chạp. Lúc nào trước
mắt cũng có một khoảng trống. Đồng nghiệp của Lâm về hưu vẫn tiếp tục công việc
dạy dỗ hàng ngày, họ tiếp tục những lớp dạy thêm, luyện thi như lúc đang còn đứng trên bục. Bí mật hơn một chút, khéo léo che đậy kín đáo hơn một chút. Họ dạy những
môn học sinh cần để đi thi tốt nghiệp, để vào đại học. Còn Lâm là giáo viên môn
sử, chẳng ma nào lại đi học thêm sử. Thi cũng chẳng cần mà đời sống cũng không
cần. Lịch sử là những trang ứa máu lại bị méo mó bởi thời thế. Chẳng ai cần nhắc
nữa, bởi nó đang là đồ mã, nó đang là đồ giả. Người ta cần răng giả, vú giả,
mông giả, mũi giả, bằng cấp giả chứ cần gì thứ lịch sử giả. Lâm chợt bật cười với
ý nghĩ chợt đến đấy.
Quán vắng. Tiếng nhạc boléro nhừa nhựa, thành phố buồn,
biết không em? Buồn hồi nào, nhộn nhịp, xáo xào, xe rú, còi kêu inh ỏi thế kia.
Buồn đâu? Có thể chỉ có lòng người buồn. Lâm thấy trống trải, chẳng còn chút ước
vọng, khát khao gì. Cứ sống và nhìn ngày qua đi, đời trôi đi. Đã qua tuổi sáu
mươi, cuộc đời lại chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là người thầy giáo qua hai chế độ,
nghề lương còm cõi chẳng đủ sống, một gia đình nhiều sóng gió, một cuộc hôn
nhân chỉ là sự chịu đựng lẫn nhau. Thế nhưng cuộc đời vẫn trôi đi, cuộc sống cứ
đi qua với những lặng lẽ và sự nhẫn nhục. Những ngày còn đi dạy học, Lâm mượn lớp
học, sân trường, mấy đứa học trò làm niềm vui dù thật ra anh chẳng còn hứng thú
gì khi phải rao giảng những điều không thật. Nhưng đến trường, lên lớp anh lấp
được những khoảng trống. Từ khi về hưu, Lâm thấy mình như người thừa, đi ra đi
vào, đi lên đi xuống, thời gian của một ngày kéo lê thê.
Anh muốn viết một cái gì đó nhưng rồi chẳng biết viết gì. Xã hội cứ nháo nhào biết bao nhiêu chuyện, con người thay đổi đến chóng mặt, cuộc sống lắm chuyện đảo lộn đến không ngờ, đạo lý, truyền thống bị bôi đen, mọi giá trị bị thay đổi. Biết bao chuyện của cả một thời thổ tả tràn lan ra đấy, nhưng anh không dám viết, anh nhát gan, anh sợ đủ thứ. Nghề thầy giáo là nghề của những người an phận, của những người lầm lũi để sống, khó kiếm kẻ gan dạ để nổi loạn.
Anh muốn viết một cái gì đó nhưng rồi chẳng biết viết gì. Xã hội cứ nháo nhào biết bao nhiêu chuyện, con người thay đổi đến chóng mặt, cuộc sống lắm chuyện đảo lộn đến không ngờ, đạo lý, truyền thống bị bôi đen, mọi giá trị bị thay đổi. Biết bao chuyện của cả một thời thổ tả tràn lan ra đấy, nhưng anh không dám viết, anh nhát gan, anh sợ đủ thứ. Nghề thầy giáo là nghề của những người an phận, của những người lầm lũi để sống, khó kiếm kẻ gan dạ để nổi loạn.
Có lần anh làm thơ, thơ
tình hẳn hoi, mà thơ tình thì phải buồn, phải thất vọng, phải là tâm trạng của
kẻ thất tình. Vợ anh đọc được, nghi ngờ tình cảm của anh, sinh ra ghen tuông,
cuộc sống gia đình vốn đã chẳng yên lại thêm sóng gió. Thế là anh tịt. Bỏ luôn
thơ phú, chữ nghĩa. Suốt ngày ngồi góc quán, nhìn thiên hạ, nghĩ vẩn vơ, cười một
mình, rồi về nhà, rồi ăn, rồi ngủ chờ qua một ngày khác. Cũng có lúc Lâm muốn
đi một nơi nào đó. Thời tuổi trẻ anh là một kẻ lãng du, nhưng hôn nhân là dây
xích buộc anh lại. Giờ về già, anh lại thèm khát những chuyến đi đến những vùng
xa lạ, gặp những con người có phong tục khác, cách sống khác, trang phục khác.
Nhưng hoàn cảnh không cho anh thực hiện. Rồi thời gian đến, chân bắt đầu run,
tim bắt đầu lạc nhịp, óc đã chuẩn bị lú lẫn, còn đi đâu làm chi nữa.
Trời nổi gió, đường cuốn bụi mù, mấy chiếc lá vàng xoắn
rơi xuống mặt đường. Rồi mưa. Cơn mưa đến nhanh như bão. Khách đi đường lướt
thướt, vội vã. Mưa xối xả trên mái quán, đổ những đợt nước xuống hàng hiên. Lâm
mồi lại cối thuốc hút dang dở. Một người đàn bà bán vé số chạy vào quán trú
mưa, người ướt át, tóc rối tung đầy nước. Đốm lửa sáng lên trên cối thuốc gây sự
chú ý của người đàn bà. Bà bước tới, rút từ trong lớp áo ra mấy tờ vé số bọc
trong bao ni lông. Mời. Anh rít hơi thuốc, nhìn qua hướng khác tránh lời mời
như là một thái độ từ chối.
– Ông mua giúp cháu, còn hơn chục tờ mà giờ xổ gần đến
rồi, giúp cháu đi ông.
– Cám ơn chị, tôi không chơi số.
– Giúp cháu đi mà. Còn mấy tờ thôi mà.
Lâm không can đảm nhìn vào khuôn mặt đầy nước mưa và
ánh mắt mang vẻ van xin ấy. Anh sợ mình xiêu lòng. Anh nhìn ra bầu trời u ám,
nhìn những dòng nước mưa xối xả và những con người vội vã trên đường. Bất chợt,
anh nghĩ đến số phận của những tờ vé số trên tay người đàn bà đang chìa ra cạnh
anh. Nó sẽ khiến cho người đàn bà này thiệt hại một số vốn, nó trở thành nỗi
xót xa và buồn khổ của bà này, nó có thể khiến bữa ăn của một gia đình sẽ vắng
bóng vài món thức ăn, một bữa ăn không toàn vẹn. Và chắc sẽ có những giọt nước
mắt, giọt nước mắt của người nghèo bị lâm vào cảnh nghiệt ngã. Anh quay lại ánh
nhìn.
– Còn bao nhiêu tờ vậy?
– Dạ, khoảng chục tờ.
– Tôi mua giúp chị.
Người đàn bà miệng xuýt xoa cám ơn, tay lột bao ni lông
lấy ra và đếm mấy tờ vé số.
– Dạ, còn đúng mười tờ vé cặp, chắc trúng độc đắc đó
ông. Ông mua giúp con, trời thương sẽ cho ông trúng.
Lâm chẳng trả lời, anh lục túi đưa tiền rồi nhận xấp
vé bỏ vào túi áo, anh cũng chẳng quan tâm bao nhiêu vé và vé mang con số gì. Nhận
tiền xong, người đàn bà bán vé số vội vã rời quán dù trời vẫn còn mưa. Nhìn chị
băng trong mưa anh thấy thương quá. Chắc chị mừng đã bán được hết vé. Chắc chị
sẽ ra chợ mua miếng thịt nho nhỏ, con cá be bé, bó rau xanh xanh để trở về nhà
lo bữa cơm chiều. Chị vội vã để mong một buổi sum họp.
Anh nghĩ mua là mua giúp người ta thôi, anh không quen
chơi vé số và cũng chưa bao giờ có ý nghĩ trúng số. Anh không thích chuyện may
rủi mà cũng không ưa chờ đợi sự rủi may. Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lên. À mà lỡ
như lát nữa trúng số thì sao nhỉ? Anh sẽ làm gì với số tiền đó. Sắm chiếc xe mới
thay cho chiếc xe cà tàng? Sửa lại cái cầu tiêu mưa tạt với những thứ cũ
mèm? Mua dàn máy hát về nghe cho đã? Hay đưa cho vợ sắm mấy cây vàng, chắc cô ấy
sẽ bớt càm ràm, nhăn nhó. Hoặc là đi du lịch, á hà! Đi ‘tour’ nước ngoài cho nó
sang, cho nó mở tầm nhìn? Ôi chao! Biết bao nhiêu chuyện để làm khi trúng số nhỉ!
Hoá ra anh cũng có những thứ để mơ ước đấy chứ. Chẳng qua chưa có điều kiện, chất
xúc tác đề nó dậy men thôi. Anh cảm thấy vui vui. Cuộc đời thật lạ, đang thấy
lòng trống trải, vô vị, bỗng dưng mấy tờ vé số lại khiến cho lòng vui với những
dự tính.
Mưa tạnh nhanh như lúc nó
đến. Gió cũng lặng. Lâm đến quầy, để những tờ tiền lên quầy rồi đi ra. Anh chợt
quay lại nhìn bình hoa để trên kệ, cả buổi ngồi đây sao anh lại không để ý đến
nó nhỉ? Bình hoa rực rỡ lạ thường, màu sắc kiểu này chắc là hên, hy vọng trong
túi anh là những tờ vé số trúng. Đã quá giờ xổ số rồi, những bông hoa đang chúc
mừng anh. Anh tin thế!
Anh rú xe đi, đến ngã tư anh nhìn thấy một bàn bán vé
số góc đường dưới cây dù lớn. Có người đàn ông đang ngồi hút thuốc, đốm lửa lập
loè trong buổi chiều chạng vạng. Anh ghé vào, anh không quen dò số vì có bao giờ
mua vé số đâu. Anh rút hết tập vé đưa cho người đàn ông.
– Ông chủ dò giúp, mắt kém quá không nhìn rõ.
– Ok. Chuyện nhỏ.
Người đàn ông cầm tập vé số, nhìn vào rồi nói như
quát:
– Giỡn mặt hả cha nội! Vé cũ xổ từ hôm qua giờ đưa dò
là sao?
Bỗng dưng trời lại mưa. (2018)
nhận xét ngắn của người post:
dò số cũ là chuyện thường. Đáng lý chỗ nầy, Lâm phải cho biết vừa mua tức thì. Như vậy ngưới bán vé số dưới cây dù sẽ phản ứng: ông mua số cũ thì dò diết làm chi. Bây giờ chàng mới hiểu vì sao người đàn bà kia đi nhanh qua bên kia đường xa khuất.
nhận xét ngắn của người post:
dò số cũ là chuyện thường. Đáng lý chỗ nầy, Lâm phải cho biết vừa mua tức thì. Như vậy ngưới bán vé số dưới cây dù sẽ phản ứng: ông mua số cũ thì dò diết làm chi. Bây giờ chàng mới hiểu vì sao người đàn bà kia đi nhanh qua bên kia đường xa khuất.
===============================================================================
=======================================================================================
No comments:
Post a Comment