mé Cầu Lòn ngập nước 2020 |
chuyện hắn với tui hồi còn ở Huế
Trương Thị Liên
Trời
mưa buồn lục tủ gặp tấm hình ni, nhìn tấm hình đã phai mờ không còn
rõ nét, nhưng mà chuyện hắn với tui, tui vẫn còn nhớ mồn một như in.
Nhớ hồi đó tui 24 tuổi con trai đầu lòng được 10 tháng, nhớ những
ngày sắp tạ từ Huế, tạ từ những con đường Huế yêu thương, để lên
đường vô nam, nhìn tấm hình chợt rưng rưng nước mắt, nhớ đứa bạn thân
nhất, mà khi mô hắn cũng nói với tui, tau ghét mi, tui nói chi ra hắn
cũng cương gân cương cổ cái cho hơn tui, tui cải không lại hắn tui làm
thinh, thì hắn lại la lên, tau nói mi có nghe không rứa, tự nhiên tui
sợ hết hồn gật gật đầu, hắn lại la lên, răng mi nghe mà không nói chi
hết rứa, tui chỉ biết đứng rớt nước mắt lặng thinh, hắn lại la lên
mi đừng lấy nước mắt trến tau, tau không sợ mô, tui lại tức tưởi khóc
to hơn nhiều hơn, hắn thấy coi bộ không êm, hắn lặng lẽ bỏ đi.
Tui
không dám nói ra, chỉ nói lầm thầm trong bụng, ừ đi thì đi luôn đi
không thèm chơi nữa mô, con gái chi mà dữ thấy sợ,
Rứa
rồi ngày mai hắn cũng lót tót qua nhà tìm tui, hắn lân la làm huề
nói ni nói tê, tui nói với hắn, mi nói mi ghét tau mờ, tìm tau chi,
hắn tỏ vẻ dịu dàng lúng túng, ừ... thì tau nói ghét mi, là là tàu
ghét cái tính yểu điệu yếu ớt nhu mì đa sầu đa cảm ưa hát ưa hò ưa
văn ưa thơ ưa chụp hình chụp bóng của mi đó chơ, tau nói mi bỏ mấy
cái nớ đi, chơ tau là tau ghét mấy thứ nớ lắm, mi phải mạnh mẽ như
tau ri nì, hắn nói một hơi, tui không biết đường mô mà trả lời, ấp a
ấp úng, rồi tui nói đại ừ thì tại tau là con gái Huế mờ, hắn bắt
đầu nỗi nóng la lên, rứa mi nói tau không phải con gái Huế chắc, rứa
mi nói tau là con trai chắc, tau không thích mấy thứ như mi mà tau cũng
sống nhăn răng nì, rứa mấy đứa không thích mấy thứ giống mi rứa chắc
hắn chết hết à.
Hắn
với tui cứ rứa xảy ra mỗi ngày như cơm bữa, mấy đứa ở xóm tui hay
nói chơi, hai đứa ni răng cứ như sừng với đuôi mà răng cứ chơi với nhau
hoài lạ thiệt
Có
điều hắn tuy nóng tính như con trai nhưng mà hắn rất xốc xáo tốt bụng,
hay hay giúp đỡ bạn bè giúp đỡ mọi người, nhà hắn rất giàu nhưng
hắn sống rất bình dân, hắn sống hòa đồng không phân biệt giàu nghèo,
hắn rất thương những người tật nguyền nghèo khó, đặc biệt là hắn
thiệt thương tui, nên hai đứa cứ giận rồi lại chơi, chơi rồi giận, rứa
mà chơi với nhau rất lâu, hắn có chi ăn ngon hắn cũng để phần cho tui,
hắn có cái chi đẹp tui thích hắn cũng cho tui không hề tiếc, hắn với
tui ở gần nhà nhau cùng học chung cấp một, lên cấp hai chưa được bao
lâu, tui nghĩ học, còn hắn học tiếp
Mỗi
ngày mỗi lớn hắn cũng dịu dàng hơn, có hôm hắn nói với tui, tau cám
ơn mi nghe, tui nói mà mi cám ơn cái chi, hắn nói, hồi trước Ba Mạ
tau, khi mô cũng nói con chơi với con Liên mà con không học hắn, tau mà
nghe Ba Mạ tau nói rứa là tàu nỗi nóng lên tau còn ghét mi hơn, tau la
lên, con Liên có chi để mà học chơ, hắn được tài mu khóc đa sầu đa
cảm là giỏi, đôi khi tau cũng ghét mi thiệt, mà răng vắng mi là tau
buồn, mà chừ tau thấy Ba Mạ tau nói đúng đó, nhờ tau chơi với mi chừ
tau mới thấy tau đầm tính lại ít nổi nóng hơn hồi trước, chừ tau
lớn rồi tau mới nghĩ lại tau thương mi, tau chơi với mi mà tau toàn ăn
hiếp mi mà mi không hề giận hờn tau, tau cám ơn mi là cám ơn rứa đó.
Rồi
từ đó hắn không còn nỗi nóng với tui, hắn hết bắt tui mi phải rứa
mi phải tê nữa, hắn trầm lắng hơn.
Rồi
mùa xuân 1976 tui chia tay hắn để theo Ba Mạ về làng làm nông, hắn
tiếp tục con đường học vấn, vì về làng xa nên hắn với tui không còn
gặp nhau thường nữa, mà mỗi khi gặp nhau, hắn thấy tui là mặt mày
hắn rạng rỡ, hắn hỏi tui tứ lung tung, câu cuối cùng khi mô hắn cũng
hỏi mi về quê có cực không, có đủ ăn không, chừ đi ăn với tau hí, chừ
mi thích ăn chi nì.
Có
khi tui lâu không lên thăm hắn, thì hắn cũng về làng thăm tui,
Tấm
hình ni nhớ hôm tui vô nam, tui ghé thăm hắn trước khi vô nam, hai đứa
buồn buồn tủi tủi ngậm ngùi nói lời chia tay, trước khi từ giả hắn,
tui nhờ hắn chở ra tiệm chụp hình để chụp vài tấm hình làm lưu
niệm, còn nhớ khi hắn chở tui đi hắn còn nói với tui, cái tật ưa
chụp hình của mi tới chừ cũng chưa bỏ được nữa hí, tui nói nếu mi
bắt tau chọn một trong hai, được ăn ngon với được chụp hình thì tau
chọn chụp hình, hihi tau là rứa mà mê chụp hình bẩm sinh mà, vì tau
ưa chụp hình hơn ăn ngon.
Tới
tiệm chụp hình hắn không vô, tui kêu hắn mi vô chụp với tau tấm để mai
mốt tau vô nam lỡ tau nghèo khó, tau không có tiền về thăm mi tau dòm
hình mi cho đỡ nhớ, hắn dứt khoát không vô, hắn nói tau biết mi ưa chụp
hình, tau thương mi tau chở mi đi, chơ ba cái thứ ni tau ghét lắm, tui
cũng nói chơi với hắn, cái tật không thích chụp hình của mi tới chừ
cũng có bỏ được mô nà, hắn cười buồn rồi nói, ừ rứa huề một đều
hí.
Rứa
là tui ra đi không hẹn ngày trở lại, thời gian đầu đất khách quê
người nhà nghèo con đông lo làm phụ chồng nuôi con, tới năm 2005 tui
mới về thăm Huế, người đầu tiên tui tìm là hắn, về lại xóm xưa chỉ
còn lại hai ba nhà cũ còn ở lại, còn toàn người lạ mới tới ở, hỏi
thăm cũng không ai biết nhà hắn dời về mô, rứa hắn với tui là lạc
mất nhau từ đó, đôi khi ngồi nhớ hắn tui cứ rưng rưng nước mắt, rồi
nghĩ tới, giờ ni không biết hắn đang ở mô, hắn đang cực khổ hay đang
sung sướng, tui vẫn thầm cầu nguyện cho hắn bình an hạnh phúc giàu
sang, và lòng luôn thầm mong được gặp hắn.
Nhìn
tấm hình ni rồi nghĩ, vừa thương vừa giận hắn, phải chi hồi nớ hắn
đừng ương bướng hắn chịu chụp với tui tấm hình chừ tui nhìn được
mặt hắn tui cũng đỡ buồn hơn.
Đôi
khi nhớ hắn thiệt buồn, rồi phải tự an ủi để giải khuây, có lẽ tui
với hắn cái duyên chừng nấy thôi, nói là nói rứa chơ trong lòng cứ
mong gặp hắn, để ôn bao kỷ niệm một thời hắn với tui.
Đang
đau mắt mà nhớ hắn quá nên phải viết, viết vội viết vàng để trãi
lòng chơ ôm cảm xúc trong lòng tối ni không ngủ được.
Hình ảnh O Huế tui chụp với con trai đầu lòng chưa tròn một tuổi,tại Huế. hè năm 1980 ngày giã từ Huế ra đi trượt bước quá dài25 năm sau mới trở quay trở lại
Bài viết, ghi chú, hình đăng trên FB Huế Cố Đô Dec 15 2020
==============================================================
ghi nhận ngắn
Tôi
thích những người không phải văn sĩ mà viết văn. Dễ nhất và khó nhất là viết về
tình yêu, tình thương. Dễ nhất vì sao? loẹt quẹt ba chữ lệ rơi, lá rụng, tóc thề...là
đủ rồi. Khó nhất vì sao? Khổng Tử nói: vẽ con chó, con mèo khó hơn vẽ thánh vẽ
thần; thánh thần có ai chộ mô, mắt to bằng cái chén, ba đầu sáu tay mười hai
con mắt. Con trâu, con bò, con mèo ai cũng chộ, cũng biết, vẽ bậy thì lộ ngay.
Con mèo, con trâu là tình yêu, là tình thương ai cũng biết. Thi sĩ văn sĩ nói dốc,
chữ nghĩa bịp bợm, khóc thuê, thì i tờ rít hay bác học đều nhận ra đang vẽ
thánh vẽ ma. Ở đây chị Trương Thị Liên vẽ con trâu, con bò, con mèo, chén cơm,
bụi chuối, ai cũng biết và khóc theo phận người. Cô cũng nói ra đi trượt bước,
mấy chục triệu người trượt bước như chị, họ biết đường trơn máu đổ đau thương
thế nào.
Một
tiếng "nam mô", một tiếng "amen" cho người còn sống, cho
người đã chết, cho quá khứ, hiện tại và tương lai. Nam mô, Amen! Tháng 4 2021
Tôn Thất Tuệ
No comments:
Post a Comment