Ông bà Abe năm 2020
cập nhật: sau khi đăng bức thư nói là của bà Abe Akie gởi chồng là cựu thủ tướng Nhật vừa bị ám sát, chúng tôi được biết bức thư là một bài viết của Ông Vũ Đăng Khuê sống ở Nhật từ khi du học 1972 và mang tên Takenaga Hisahide, luân chuyển trong một cộng đồng nhỏ người Việt, sau đó, bản văn nầy có ghi thêm Nhật Hạ dịch, thì nó trông có lý vì bà Akie không biết tiếng Việt. Google đã dịch qua Nhật ngữ; người Nhật biết ngay là giả và có phản ứng bất lợi. Người Nhật đã quen với nhiều trường hợp người VN ăn cắp nhạc của Nhật; dư luận Nhật không thân thiện qua các hành động bất thiện của người Việt như các vụ trộm, thiếu tinh thần công dân giáo dục. Những điều không hay nầy xẩy ra khi cộng đồng người Việt khắp nơi bị ô nhiễm với đợt di dân thứ hai. Ông Khuê thuộc đợt tỵ nan đi trước nhưng những lời phê phán không phân biệt ai là ai.
Nhận thấy lá thư nầy giả chúng tôi đã xóa, tuy nhiên để độc tham khảo chúng tôi in lại bên dưới ở mục comment.
Thư gửi người chồng ra đi, chết ở Nara
***********************************
nắng quảng trị
Tôn
Thất Tuệ * 2014
Gió Lào thổi cháy cả tay kèm theo
những hạt cát như tên bắn vào da. Hơi nóng ấy ở Quảng Trị tôi nghĩ đủ sức đập
vỡ những phân tử tinh dầu trong những ngọn lá tràm hoang không chờ người cắt về
nấu chưng cất thành một dung dịch xanh lục có tác dụng giảm đau nhức, dầu
khuynh diệp bác sĩ Tín, dầu tràm Dung ga Huế... Dân cư mắt bét vì cát tác quái
lên phần da mỏng thín bên trong con mắt. Trên những truông những độn ấy, chỉ có
những cây thấp, chặt về nhà lấp dưới vồng khoai lang cho xốp đất, hoặc bỏ vào
chuồng heo đạp sau nầy làm phân. Những rừng chồi có sim, móc...Cây tràm nhỏ lắm
không như cây tràm Cà Mâu dùng làm cừ cất nhà.
Dãy Trường Sơn dựng đứng như vách,
biến vùng phía tây thành khu đại lục về phương diện khí hậu. Mặt trời mùa hè
làm cho không khí căng ra như bong bóng. Hơi nóng từ bên Lào theo nguyên tắc
trao đổi nhiệt lượng chạy qua khe núi như cái sấy tóc vào Quảng Trị tiếp giáp
biển Đông. Thung lũng Bakerfield bắc thành phố Los Angeles cũng mang hình thái
đại lục vì bị chấn ngang bởi một dãy núi ra tận bờ nước. Bầu "nhiệt
tình" ấy hằng năm tặng cho Nam Cali lớp sóng nóng (Santa Ana Heat Wave).
Nó không tác hại cho dân Mỹ vì điều kiện sinh sống đầy đủ, nhà cửa che kín, máy
lạnh v.v...
Dông Hà Quảng Trị 1969 |
Nhưng với Quảng Trị thì khác. Gió
Lào, nó rất lào!, nó đến kèm theo cát bụi và nhất là không thổi cơm được, không
thể nhóm lửa. Phải nấu cơm từ khuya, lúc ấy nhiệt độ đại lục xuống thấp, không
khí teo lại chờ mặt trời mới phình trương mà đi xuống Quảng Trị.
Trong nắng trưa hè, khoảng 1970 tôi
đi qua mảnh đất nghèo xác xơ ấy, tháp tùng bộ trưởng Xã Hội và hai hay ba nhà
ngoại giao Âu Châu trong nhiệm vụ thanh sát đời sống của dân di tản các làng
nay thành trận mạc. Đoàn thanh tra được hướng dẫn bởi ông trưởng ty địa phương
và các nhân viên tòa tỉnh. Đi được một hồi, đột nhiên ông vội vã đưa tay mời
đoàn người đổi hướng.
Bên hẻm không người đi
một mái tranh trên cát bều xều như ở bãi biển
một thiếu phụ, duy nhất một người,
nói lại chỉ một người
không có áo tang, chỉ có vành khăn
trắng,
trên cát bều xều,
trong tư thế nửa ngồi nửa nằm sấp,
bà khóc.
Hai tay bấu vào nền cát như đang xoa
bóp lưng ai.
Trong cái u ám của lòng người và
ngoại cảnh tiêu điều
có hai màu rực sáng: màu vàng và màu
đỏ.
Lá cờ vàng ba sọc đỏ phủ trên một
quan tài.
Túp lều trống vốc, ngoại cảnh, nội
tâm
đều nằm hoàn toàn trong quyền thống
trị
của ba hiện hữu liên hệ mật thiết
dính bó với nhau:
quan tài phủ cờ vàng ba sọc đỏ
thiếu phụ vọc đất,
lon sữa bò có cắm mấy chân nhang đỏ.-
========================================
Shinzo thương yêu!
ReplyDeleteThế là Mình đã đột ngột bỏ Em ra đi không một lời trăn trối.
Sáng ngày hôm đó, cũng như bình thường, Mình vẫn ăn những món ăn đơn giản, vài cục cơm nắm, vài miếng dưa món và chén miso quen thuộc mà Em hay làm. Mình ra khỏi nhà chào Em: “Ittekimasu” và Em vẫn đợi Mình về để nói: “Gokurosan, Okaerinasai”.
Mình đã không còn trách vụ gì trong chính phủ, Mình chỉ là một thành viên của Tổ Chức, nhưng Mình đã đi khắp mọi nơi để vận động cho những ứng cử viên cùng chí hướng.
Mình bận, Em cũng chả biết phải làm gì để phụ giúp Mình, Em biết là Mình vẫn đang tiếp tục theo đuổi những chủ trương dang dở mà Mình đã đặt ra, Em nhớ Mình nhất câu nói: “Cải cách, cúi đầu xin lỗi không chỉ là cách duy nhất, mà chúng ta phải cố gắng lấy lại sức mạnh của Nhật Bản, không phải bằng cách gây chiến tranh để “mở mang bờ cõi” như những lớp người đi trước đã làm”.
Nghe tin Mình bị bắn và tim đã ngừng đập ... Em thu xếp đi ngay để mong gặp Mình. Em đã sửa soạn cho Mình một bộ quần áo đàng hoàng mà Mình thích để thay bộ quần áo vương đầy máu, nếu có chuyện chẳng lành, khi ra đi Mình vẫn là Mình: Tinh anh, Sâu sắc.
Trên con đường từ nhà đến chỗ Mình dài hơn 4 tiếng, Em luôn cầu nguyện cho phép lạ xảy ra: Mình sẽ mở mắt, âu yếm nhìn Em và thủ thỉ: “Mình còn đây nè Em, chẳng có gì phải lo cả”.
Hình như là Mình đã cố gắng đợi Em đến để nói lời cuối cùng nhưng không thể. Mình đã mất sau khi Em đến khoảng 3 phút, bác sĩ đã thông báo cho Em trước khi chính thức tuyên bố ra ngoài. Em lặng người vì khoảng cách giữa Tin Vui và Tin Dữ sao quá mong manh. Cuối cùng Mình đã đi xa không về nữa.
Hôm nay Em đưa Mình trở về ngôi nhà của vợ chồng Mình đã từng có mấy chục năm chia bùi sẻ ngọt. Định tâm sự nhiều với Mình hơn, mà thôi đợi gặp lại nhau, ta tha hồ mà nói nhé.
Bây giờ nghe Em nói đây: “Em sẽ yêu thương Mình cho đến cuối đời”.
Mình nghe chưa! Akie.
(Nhật Hạ dịch)