Chân Như Ảo Ảnh
Tôn Thất Tuệ
Đây một cõi miền nam sa mạc
cuối Cali ta để lại dấu chân đời.
Ta ngủ đỗ ngàn đêm lưu lạc
một triệu ngày khuất bóng quê xưa.
Thân dại ma tàn không mồ mã,
không khói hương không nạm giấy vàng
không ngọn nến đường qua âm phủ
lặn đất sâu trở lại xóm thanh bình
rồi xin trọ gốc mai vàng nắng
đếm từng hoa như đếm buổi xa nhà.
Hồn chan chứa cùng chúng sinh thập loại
run vì sợ tiếng còi xe báo động
tay che đầu tin động đất kề tai;
luồng sét đánh linh đài sụp đổ
lộ thiên thần áo giấy cho người coi.
Ta níu kéo vài giây trên quả đất
nghe mà chơi tiếng người sột soạt
nói mà chơi thứ tiếng lưu đày
lần đêm xuống gác chuông lạnh ngắt
ngân vài chương sóng nhạc lưng đầy
lũ vạc nâu tung nhảy điệu cô hồn.
Ta quán niệm trường kinh xoài mít ổi
dãi ngân hà sương lội vô biên
sông là núi; núi về sông với núi
đóa hãi đường đêm vắng quạt đêm đen.
Tiếng chuông điểm đâm xuyên ý nội
mở trong ta khóa hội bốn mùa.
Nào ảo ảnh nào chân như réo gọi
quyện vào nhau vận chuyển bánh xe đời.
Ôi chân như, ôi ảo ảnh, khổ lắm, trời;
Ôi chân như, ôi ảo ảnh đẻ sinh đôi.
Ôi ảo ảnh trong em đã có
Ôi chân như tỏa lộ dáng mai gầy.-
No comments:
Post a Comment