có thể là Huế, khúc quanh Long Hồ Nguyệt Hồ |
Leonard
Bernstein & Wiener Philarmoniker
sóng gió
rồi cũng êm, vạn pháp do
tâm tạo
đến chăng em?
tôn thất tuệ
Sao không hẹn từ đâu em lại
một buổi chiều không gió nét đìu hiu?
Sao không hẹn từ đâu em lại
xóa mờ tâm cảm nơi khóm lá trầm ngâm?
Nhưng em lại trong gió chiều câm nín
gió không đi, gió đọng bờ mi.
Em đến chăng? em đến tự thuở nào
ở góc biển lau lách sình lội
từ một ngày không dấu vết ngày qua
từ một nơi lá dừa ôm nước lắng
từ một quê ta nhớ mãi không thôi.
Rồi em đến trong buổi chiều không gió
gió quên đi gió đứng trông chờ
chờ em lại một buổi chiều không gió.
Em đã đến thuở trời đất chưa tạo lập
chim không biết ngừng vì không có cành cây
gió không bay vì không cát
bụi
đùa chơi,
từ một thuở tâm hồn ta yên ổn.
Nhưng em đến lòng ta xao xuyến
ta hét lên và tiếng nói âm vang
làm bài học cho gió nguồn trên biển
biết làm theo
và từ đó côn trùng nghe bão táp
đất rung mình núi lửa tràn dâng.
Em xuất hiện gió cuồng sóng dữ
ta bỏ núi am xưa cho mối mọt
quảy nặng lưng công án ngàn kham:
đến chăng em? em đến tự thuở nào?
No comments:
Post a Comment