Octobre
Anatole LE BRAZ
(1859 -1926)
à
Maggie
Octobre m'apparaît comme un parc
solitaire:
Les mûres frondaisons commencent à
brunir.
Et des massifs muets monte une odeur légère,
Cet arôme plus doux des fleurs qui vont mourir.
Et des massifs muets monte une odeur légère,
Cet arôme plus doux des fleurs qui vont mourir.
L'étang, les yeux voilés, rêve, plein de
mystère,
Au fantôme ondoyant de quelque souvenir ;
Au fantôme ondoyant de quelque souvenir ;
Une langueur exquise a pénétré la terre,
Le temps même a plié son aile pour dormir.
Le temps même a plié son aile pour dormir.
Le ciel, plus imprécis, fait l'âme plus
profonde.
On sent flotter en soi tout le passé du monde.
On sent flotter en soi tout le passé du monde.
Et, secoué soudain d'un grand frisson
pieux,
L'on croit ouïr au loin des rumeurs
sibyllines,
Tandis que, dans la pourpre ardente des collines,
Semble saigner encore le sang des anciens dieux.-
Tandis que, dans la pourpre ardente des collines,
Semble saigner encore le sang des anciens dieux.-
October
Anatole LE BRAZ
(1859 -1926)
dedicated
to Maggie
translated
by ttt
To me, October seems like an empty park:
The quite mature foliage begins to get browned.
From the quiet flowerbeds comes up a light
smell,
The subtler aroma of the floral species
pending death.
The lake, eyes veiled, soaked in
mysticism, ponders about
The capricious phantom of a kind
of remembrance;
A graceful languor has infiltrated the
earth,
Even the time has her wings folded for
dormancy.
The sky, no less fantastical, renders
the soul more profound.
One feels floating in self the entire past
of the world.
And, jolted suddenly by a vigorous tremor,
One gets convinced of hearing cryptic
distant sounds;
Meanwhile, in the passionate purple of the
hills, deem so it does,
the blood of the ancient gods keeps, and keeps, spilling.
tháng mười
Anatole LE BRAZ
(1859 -1926)
tặng
Maggie
Ta vẫn nhìn tháng mươi như một công viên
trống rỗng
cây cỏ già đã bắt đầu đỏ úa
thoảng một mùi hương từ những luống trồng
chính là tinh tiết thơm dịu của những loài
hoa sắp chết.
Hồ nước yên - chìm trong huyền nhiệm và
trong mắt nhòa -
đang chiêm nghiệm về hồn ma lởn vởn
hồn ma của những kỷ niệm một thời qua.
Một nét trầm buồn duyên dáng xuyên thủng lòng
đất
và thời gian xếp cánh ngủ say.
Mây trời mơ hồ ẩn hiện đẩy linh hồn vào chốn
sâu cùng
ta cảm nhận trong lòng thế sự bồng bềnh theo
ngày cũ.
Nhưng bất thần trúng phải một chấn động
long trời
ta dám nói đang nghe những âm thanh, mật hiệu từ xa.
Giữa lúc ấy, trên đồi tím đam
mê nồng nhiệt,
dường như, máu của các thiên thần xưa
cổ vẫn còn rơi. (ttt dịch)
Vivaldi
***************************************************
No comments:
Post a Comment