YÊU NHAU CHẾT CŨNG ĐÀNH
Tú
Mỡ & Hồ
Dzếnh
*******************************************************
Ý XUÂN - Hồ Dzếnh
Trởi đẹp
như trời
mới tráng gương.
Chim ca tiếng sáng rộn ven tường.
Có ai bên cửa ngồi
hong tóc
Cho chảy lang thành một suối thương …
Sắc biếc
giao nhau cành bắt cành
Nước trong hồ ngợp thủy tinh xanh
Chim bay cánh
trĩu trong xuân ý
Em đợi chờ ai khuất bức mành?
Giữa một
trời thiêng tình rất đẹp
Rất buồn
và rất thanh thanh.
Mày ai bán nguyệt, người
ai nhỏ
Em ạ, yêu nhau chết cũng đành.
…………………………………………………..
LẠC NÀNG THƠ – Tú Mỡ
Trong tuần lễ
ấy khá lâu lâu
Tú bận làm ăn việc ngập
đầu
Viết sái bàn tay ngồi sụn
sống
Ngày thời trợn mắt tối phờ râu.
Làm sao săn sóc
được Nàng Thơ
Thương nhớ
ôi thôi cũng phải lờ
Đành mặc cô nàng đi lãng mạn
Một minh thơ thẩn chốn lơ mơ.
Bảy hôm mới được một ngày trời
Xác thịt linh hồn được thành thơi
Mong mỏi tình nhân mau mắn lại
Cùng nhau vội hưởng lát vui tươi.
Càng mong càng
thấy bặt
hơi tăm
Có lẽ cô nàng để bụng hăm
Bỏ bẵng
hồi lâu cho bõ ghét
Con người nhạt nhẽo với tri âm.
Mất mặt
nàng thơ chán mớ
đời!
Hoa như kém thắm lá không tươi
Gió buồn rười
rượi trời
gay gắt
Chim hót toàn nghe giọng mỉa mai.
Ngồi mãi buồn tênh đứng
lại sầu
Bạn lòng xa vắng lạc
vào đâu?
Lang thang đảo bước
tìm vơ vẩn
những chốn thường khi vẫn hẹn nhau.
Mơ màng
cứ để
mặc tâm linh.
Dấn bước
chân đi khỏi thị thành
Tới một
làng kia nơi tịch mịch
Đồng quê bát ngát cảnh thanh bình.
Ô kìa trên thảm cỏ
xanh tươi
Tựa gốc
thông cao bóng một người
Đích thị nàng thơ ngồi lẵng lặng
thả hồn theo ngọn gió chơi vơi.
Rón rén tôi đi
tới cạnh
người
Giật mình sực tĩnh giấc
mơ màng.
Cô em trông thấy tôi niềm nở
Xịu mặt làm ngơ bộ bẽ bàng.
Sụt sịt,
cô nàng giận trách tôi
Người đâu hờ hửng thế thì thôi
Tháng ngày chỉ thấy
đâm so dụi
Bó mặc người ta chịu lẻ loi.
Lặng ngắm
cô nàng dáng tủi thân,
Lòng tôi cũng tủi trí phân vân
Miệng thì lúng túng câu từ tạ
“Cam phụ tình nhau đã mấy lần ...”
Nhưng mà
còn biết
tính làm sao
Bởi cảnh
làm thơ chẳng được
hào
Ví thử cô nàng bao được tớ
Thân đời chi đến nỗi lao đao.
Song đã cùng
nhau nặng ước tình
Trăm năm vàng
đá quyết đinh ninh.
Cuộc đời
chạy gạo
tuy lăn lóc
Há dễ thâm tâm nhụt tấc thành.
Cô nàng nghe
nói cũng nguôi nguôi
Đổi giận
làm thương chỉ ngậm
ngùi
Hôm ấy nhìn nhau khắng khít quá
Nhà thơ hỷ hạ được ngày vui.
Thế rồi
chán ngán đến hôm sau
công việc làm ăn đến ngập
đầu.
Nàng lại một
nơi tôi
một nẻo
gần nhau rồi lại cứ xa nhau.
Xuất xứ: Giai Phẩn, Đời Nay xb 1943 Hà Nội
No comments:
Post a Comment