viết
từ đất lửa
Nguyễn Minh Châu
Từ đất lửa nầy anh nhớ về em
Như giữa trùng dương cánh buồm nhớ bến
Mặt đất nơi đây không chỗ nào nguyên vẹn
Nên tình người dành trọn cho nhau
Anh viết cho em pháo vẫn rít ngang đầu
Không khí chật căng trong tầm tọa độ
Ngôi sao hôm lẻ loi hắt vào nỗi nhớ
Rạch Bắp - Đồng Dù nhòe nhoẹt hỏa châu
Ngày ở đây đi qua rất lâu
Thời gian tan ra tưởng chừng vô tận
Mặt đất nóng ran đợi giờ xung trận
Phút giây nầy dành cho riêng em
Sông Sài Gòn mỗi buổi trăng lên
Không có con thuyền bơi trong tiếng hát
Tầm vông bên đường cháy đen xơ xác
Không lứa đôi nào dạo mát đường thôn
Tất cả bọn anh ra đi từ một con đường
Nối trường nhỏ ra tận cùng mặt trận
Nối tột cùng tình thương
Đến tột cùng căm giận
Khi lửa mùa hè đốt cháy quê hương
Bước chân qua các nẽo chiến trường
Giữa sống - chết mới thấy phận người nhỏ bé
Ở đây lặng lẽ
Không có âm thanh học bài
Không có tiếng phin nhỏ nhịp hai
Màn đêm long lanh
Không có tiếng cười
yên lặng
Những khi em không thuộc giảng văn
Không có ai thì thầm ... đề thi khó quá !
Vì chiến trường ngày đêm đầy hiểm họa
Mỗi trái pháo rơi mười kẻ ra đi
Ở đây không có tình nhân
Vì trái tim không còn ý nghĩa
Ở đây không có ai đi dạo
Vì bãi mìn che giấu dưới chân
Những ngày nầy nếu ở gần anh
Chắc em sẽ không giận hờn như xưa nữa
Giây phút bình yên trong đạn lửa
Là điều bọn anh vẫn hằng mơ
Một giấc mơ không biết đến bao giờ !
Từ đất lửa nầy anh nhớ về em
Như giữa trùng dương cánh buồm nhớ bến
Mặt đất nơi đây không chỗ nào nguyên vẹn
Nên tình người dành trọn cho nhau
Anh viết cho em pháo vẫn rít ngang đầu
Không khí chật căng trong tầm tọa độ
Ngôi sao hôm lẻ loi hắt vào nỗi nhớ
Rạch Bắp - Đồng Dù nhòe nhoẹt hỏa châu
Ngày ở đây đi qua rất lâu
Thời gian tan ra tưởng chừng vô tận
Mặt đất nóng ran đợi giờ xung trận
Phút giây nầy dành cho riêng em
Sông Sài Gòn mỗi buổi trăng lên
Không có con thuyền bơi trong tiếng hát
Tầm vông bên đường cháy đen xơ xác
Không lứa đôi nào dạo mát đường thôn
Tất cả bọn anh ra đi từ một con đường
Nối trường nhỏ ra tận cùng mặt trận
Nối tột cùng tình thương
Đến tột cùng căm giận
Khi lửa mùa hè đốt cháy quê hương
Bước chân qua các nẽo chiến trường
Giữa sống - chết mới thấy phận người nhỏ bé
Ở đây lặng lẽ
Không có âm thanh học bài
Không có tiếng phin nhỏ nhịp hai
Màn đêm long lanh
Không có tiếng cười
yên lặng
Những khi em không thuộc giảng văn
Không có ai thì thầm ... đề thi khó quá !
Vì chiến trường ngày đêm đầy hiểm họa
Mỗi trái pháo rơi mười kẻ ra đi
Ở đây không có tình nhân
Vì trái tim không còn ý nghĩa
Ở đây không có ai đi dạo
Vì bãi mìn che giấu dưới chân
Những ngày nầy nếu ở gần anh
Chắc em sẽ không giận hờn như xưa nữa
Giây phút bình yên trong đạn lửa
Là điều bọn anh vẫn hằng mơ
Một giấc mơ không biết đến bao giờ !
An Điền, Bến Cát* 12/1974
------------------------------------------
* Xã An Điền, quận Bến Cát, tỉnh Bình Dương
nằm trong vùng "tam giác sắt". 1974, miền Nam đã yếu thế vì không còn quân viện, nhưng đã tái chiếm đẩm máu Rạch Bắp và Xã An Điền. Hình: bàn đồ hành quân Rạch Bắp
No comments:
Post a Comment