Sông Hương
Tôn Thất Tuệ
Quanh
thế giới, nhiều dòng sông trở thành hiện thân của vùng đất cho sông nương náu.
Thames của London; Seine của Paris, Danube của Vienna, Moldau của Prague, đó chỉ
nói một số vô cùng nhỏ, phần ngàn phần vạn. Và không quên Beethoven tìm gặp nơi
dòng sông Rhine (Rhin) chảy qua Đức một người cha và ông gọi là “sông cha”.
Trong trường hợp của tôi, Sông Hương đã làm máu thịt của Kinh Đô xưa của VN.
Sông ấy, gọi là Cô Hương, cô đã nuôi dưỡng tâm linh bao thế hệ người Huế, và cô
luôn nói lên tiếng yêu thương.
Năm
1802, sau khi đã bình định toàn cõi để trở thành vị vua đầu tiên của Nhà Nguyễn,
Nguyễn Phúc Ánh đã dừng chân và tạo dựng sự nghiệp ở Huế; vua xúc tiến xây dựng
đế đô nầy. Vì sao vua chọn một thẹp đất nhỏ như bị Trường Sơn đẩy ra biển? Sử
gia có lý thuyết nầy nọ có thể nghe được, tin được. Nhưng đối với dân Huế, muốn
kéo vị hoàng đế danh tiếng nầy vào phe mình, lý do chính yếu, lý do quyết định
nằm trong niềm yêu mến Cô Hương trong lòng nhà vua.
So
sánh với Cửu Long ở trong Nam, nơi Nguyễn Ánh đã xuất thân thành một sứ quân trội
yếu, Sông Hương chỉ là một sợi tơ nhện, không có ưu điểm chiến lược và thương mại.
Giá trị của Cô nằm trong sự an bình và tính chất lãng mạn nên thơ. Hai yếu tố nầy
không chỉ vì những khía cạnh địa dư mà còn vì Cô đã chứng kiến một dòng lịch sử,
một chuổi biến cố nhiều nhục hơn vinh.
Năm
1878, cháu nội của nhà sáng lập vương triều bị lép vế, quân số không bằng quân
số của đoàn viễn chính Pháp bắn phá kinh đô. Sự thể nầy đánh dấu sự thuộc địa hóa
toàn diện nước VN. Trong khi kháng chiến âm ỉ từng nơi một, Sông Hương đã đón tiếp
một vị vua trẻ và năng động, có sẵn thuyền chờ vượt thoát ở Bến Văn Lâu.
Năm
1911, vua Duy Tân cải trang thành thường dân, ra khỏi cấm thành xuống thuyền chủ
đinh qua sông lên núi dựng cờ phục quốc. Nhưng mộng không thành, bị phản bội
ngay phút đầu; vua bị bắt và đày ra đảo Réunion, Madagascar. Các thuộc cấp cộng
sự đã bị chém đầu.
Rồi
đến sự hủy thân của nền quân chủ èo ọp. Năm 1945, vị vua cuối cùng thoái vị nhường
quyền cho chính phủ mới. Cách Sông Hương trong vòng kêu tiếng gọi, vua Bảo Đại đã
trao những báu vật tượng trưng vương quyền: ấn kiếm.
Vết
thương sâu nhất đã xé thân xác Cô Hương vào năm 1968. Vào dịp Tết Mậu Thân, lực
lượng quân sự CS đã lấy trọn Cố Đô. Quân Miền Nam đã lấy lại sau các trận đánh cay
nghiệt. Kẻ tiếm quyền đã rút lui sau khi tàn sát hằng loạt: giết vội vã hay chôn
sống những người bị cầm giữ trong một tháng chiếm đóng.
Khi
ngàn năm mới chưa đặt chân xong còn trong vòng sơ niên, năm 2003, Cô Hương đã
ghi vào sử ký con số thương vọng rất lớn của những vong hồn trôi sông. Nhưng Cô
Hương vô tội, không phải là hung thủ. Dãy Trường Sơn như bia đá dựng đứng đã giữ
hết khí ẩm từ Thái Bình Dương thổi vào, trút những trận mưa như thác đổ, vào Cô
Hương và các cô em khắp Miền Trung như Đà Rằng, Trà Khúc v.v…Cả xứ Huế ngập
trong vịnh nước vàng.
Dân
Huế đã quá sức khốn khổ trong lần tai ách thiên nhiên nầy. Tuy vậy, hình như người
Huế thích những kỳ lụt nhẹ, nước chưa nhảy lên bờ, họ thấy gần với Cô Hương hơn
vì lòng sông trương lớn đến gần tay, vào những tháng tám tháng chín.
Một
khi khối nước bùn vàng bị đẩy hết ra biển, Sông Hương lấy lại tấm kính cố hữu
trong suốt, phản chiếu thành quách chấm điểm bằng những cửa như Nhà Đồ, Thượng
Tứ, Kỳ Đài …Lòng sông cát trắng, rong, cá hiện rõ như trong hồ kính nhân tạo mà
thiên nhiên ban cho. Hơn thế kỷ trước, một du khách phương Tây đã viết thư nhà
nói ông đi thuyền trong sông như đi trong hồ.
Những
thuyền gỗ di chuyển chầm chậm trên thủy mạch nầy như những dấu nhạc trên bản nhạc
ca ngợi hoàng hôn xuống chậm. Cho đến những năm 1970 chưa có đò máy, ghe máy;
nhờ đó sự tĩnh lặng của Sông Hương không suy giảm.
|
Cercle Sportif, Huế |
Tuy
vậy thỉnh thoảng những tiếng rống của ca nô trượt nước khuấy động giấc mơ triền
miên của trời đất. Môn thể thao ấy, chỉ dành cho giới giàu và ưu ái đặc quyền đặc
lợi, cho thấy khuôn mặt khác của thành phố mà sông Hương cũng phản chiếu như phản
chiếu hoàng thành. Ngay khi bắt đầu thống trị, người Pháp đã đô thị hóa Hữu Ngạn,
vùng nông nghiệp chưa phát triển. Cơ sở hành chánh, bệnh viện, ngân khố, trường
….nuốt các cánh đồng như hổ đói nhai nhanh mồi sống vô tội bất lực. Người Pháp
xây dựng một câu lạc bộ thể thao bên bờ nước cũng như các nhà thờ cho chính họ
và dân địa phương mới theo tôn giáo họ du nhập. Quan cai trị thuộc địa cư ngụ
trong những biệt thự theo kiến trúc Tây Phương, trong những vườn rộng xanh cây
bán nhiệt đới.
Toàn
khối uy quyền quốc gia đã chuyển từ Tả Ngạn có vua chiếu lệ qua Hữu Ngạn có quan
khâm sứ. Vào thời suy tàn sụp đổ chính trị nầy, một thi sĩ đã ví sông Hương như
dòng nước mắt khóc cho chủ quyền quốc gia đã chết.
Phần
tôi, tôi chia sẻ niềm đau nầy. Nhưng tôi lớn lên vào thời sự cay rát xót xa nầy
có đôi chút thuyên giảm nhờ hiệu ứng lãng quên của thời gian. Chính vì vậy mà Huế
trở nên hướng nội, giữ im lặng càng nhiều càng hay.
Tôi
thường lang thang hai bên dòng sông, vào lúc trời ảm đạm, phất phơ như ngọn lá
vàng mùa thu rơi. Một lần tôi tự hỏi nếu phải rời thành phố và con sông nầy thì
răng, chuyện gì xẩy ra. Tôi tự trả lời e tôi sẽ chết thôi. Nhưng nực cười, sau
trung học tôi vô Nam vào trường cao đẳng chuyên nghiệp, ra trường, có việc làm
trong chánh quyền, lấy vợ Nam, tôi không bao giờ trở về thăm dòng sông. Thế mà
tôi có chết mô. Rất may đó không phải là một lời thề.
Có
ai hỏi tôi đâu là nét độc đáo nhất của Sông Hương, tôi sẽ chọn những con thiên
nga băng qua sông trong những ngày có lớp học. Cớ sự như vầy.
Hữu
Ngạn có hai trường học danh tiếng, một cho thằng cu và một cho con cấy. Đồng phục
của nữ sinh là áo dài quần trắng; nón lá cũng màu trắng, tuy không bắt buộc, cô
nào cũng đội nón.
Trường
ốc nằm chính giữa hai cây cầu cũ. Đi bộ qua cầu thì xa quá, các nường áo trắng,
nón lá trắng cư ngụ bên Tả Ngạn bèn chọn lối ngắn nhất. Những chiếc đò ngang không
mui đã ra công khuyển mã phục vụ các nường. Các nường ngồi hai mạn thuyền và đứng
ở giữa. Mỗi nàng là một chiếc lông vũ trắng của con thiên nga to lớn qua về trên
sông xanh; đó là những con “nga đôi”, hai con thiên nga trên và dưới mặt nước.
Đây
là hình ảnh tinh khiết nhất trong lành nhất từ khi thời gian có hình dạng thời
gian.
Tôi
mới trở về cố đô sau 50 năm để phát giác rằng các con thiên nga nầy đã bị xẻ thịt.
Người ta đã xây một cây cầu mới ngay nơi các nữ sinh xuống thuyền. Đồng phục trắng
không còn ghi trong kỷ yếu của trường. Đi bộ qua cầu mới nầy cũng không thực tế.
Xe gắn máy đã thay đò ngang và đôi guốc sơn.
Tôi
bước lên cầu mới. Nhìn những ngọn núi trong nước sông, tôi lạnh người. Một mặc
khải xưa cũ và huyền bí trổi dậy trong đầu. Xưa lắm lâu lắm, một lần tôi đứng
trên cầu cũ lúc chập tối, tôi nhìn những ngọn núi màu chàm, bỗng miệng thốt ra
mà không hay: ông thầy đích thực của đời ta là ngọn núi, rơi xuống sông nhộm thẩm
dòng sông khi được bao che ôm ấp bởi dòng sông. Hơn nửa thế kỷ rồi, tôi vẫn tiếp
tục giải mã bí ẩn nầy. Hy vọng tôi thấm được không bằng lý luận phân tích nhưng
bằng trực giác và hy vọng dòng sông vẫn giữ huyền nhiệm nầy mãi mãi.
Bây
giờ gã lãng tử trong tôi đã trở về như một du khách, một ngoại nhân nhưng vẫn
không tránh khỏi âm hưởng của những quyến luyến linh thiêng dành cho một cái gì
không thực nhưng rất thực. Đứa con lạc loài trở về khơi lại những nỗi nhớ một
thời đã mất.
Cầu
mong chuyến viếng thăm cuối cùng nầy của hắn, ngắn hơn một nháy mắt, sẽ thăng hóa
thành vĩnh cửu. Cầu mong Sông Hương sẽ tẩm hương thơm những ngày còn lại đời hắn và
cho hắn sự an bình nội tâm và ngoại cảnh.
Nhưng
than ôi, trí khôn của nhân loại đã dạy rằng: bệnh hoài niệm không bao giờ lành,
vết thương vẫn rỉ máu, bất trị đời đời.
(dịch từ bản tiếng Anh cùng tác giả)
The
Perfume River
Tôn Thất Tuệ 2012
Around
the world, many rivers become the embodiments of their hosts: Thames of London,
Seine of Paris, Danube of Vienna, Moldau of Prague, to mention a few…and
Beethoven never forgot his 'father' Rhine. In my case, the Perfume River
incarnates the City of Huế, ancient royal capital of Vietnam. She is, herself,
nourishing the mind of generations after generations; she is spelling the term
of endearment.
In
1802, after pacifying the whole country to become the first king of the Nguyễn
House, Nguyễn Phúc Ánh settled down in Huế and sped up the construction of the
royal citadel. Why did he choose a narrow strip of land pushed to the sea by
the Annamite Chain, the like of La Sierra, USA? Historians provided with many
convincing theories. But for the Hueist who wish to claim the famous emperor to
their camp, the prime reason dwelt in his love of the Perfume River.
To
compare with the Mekong in the South where Nguyễn Phúc Ánh emerged as a
prevailing warlord, the Perfume represents just a piece of gossamer, having no
commercial or strategic interests. Her values are imbedded in her peacefulness
and her romanticism. They are attributed not only to her geographical
disposition, but also in her witnessing a flow of historical events with more
vicissitudes than splendors.
In
1876, the great grandson of the dynasty founder was outnumbered by the French
expeditionary legion that fusilladed the capital. This marked the total
colonization of Vietnam. While the resistance was smoldering, spot by spot in
the whole country, the Perfume received a young and dynamic king in a getaway
sampan on her water. 1911, Duy Tân, disguised as a commoner, left the Forbidden
Palace, to cross the river toward the mountains to raise the banner of the
national recuperation. His dream was annihilated by betrayal. He was arrested,
and banished to the Reunion Island, Madagascar Africa; many of his followers
were beheaded. Then came the immolation of the ailing monarchy. In 1945, the
last king abdicated in favor of the new authority. In a stone throw from the
Perfume, Bảo Đại surrendered the tokens of the royalty: the seal and the sword.
The
worst scare to the water body was carved in 1968. On the Monkey Lunar New Year,
the Communist forces invaded the whole city. The South government took it back
in fierce battles. The usurpers ran away after committing a mass murder. They
killed in a hurry or buried alive those they detained during their one-month
long occupation.
Of
the new millennium just ushered, the maiden year of 2003 chronicled a large
toll in the river but the Perfume was not guilty, not the villain. The Annamite
Chain, as a vertical cliff, retained all the moisture from the Pacific Ocean
then unleashed torrential rains into her and her sisters in the Center of VN.
The whole City of Huế was engulfed in a yellowish lagoon.
If
Hue dwellers suffered quite a bit from this catastrophic flood, it seemed that
they enjoyed around August and September mild chronic inundations that made the
river closer to them by her swollen bosom. Once the murky water siphoned off
into the sea, the Perfume repossessed her perennial limpid mirror reflecting
the old royal wall punctuated with watchtowers. The sandy bed and marine plants
are noticeable like in a giant aquarium endowed by the nature. A Western
tourist, a century ago, wrote home that he roamed a boat in the Perfume
smoothly as in a small lake. Wooden sampans moved slowly on the silver fluvial
artery as if unfolding music scores celebrating the sauntering crepuscule. Up
to the 1970 there were almost no motorized canoes, which helped boost the
stillness.
But
at times, roaring nautical ski boats infringed the holy pastoral reverie. That
kind of sport, province of the rich and privileged, revealed the other aspect
of the city which she reflected too as she reflected the royal complex. Right
at the beginning of the domination, the French started to urbanize the
undeveloped Right Bank. Administrative service, hospital, treasury, school …
swallowed rice paddies, as hungry lions dealt with innocent gazelles. They
built a river front sport club as well as churches for themselves and for
indigenous adherents to the new religion. Sumptuous villas in European
architecture, house to Gallic rulers, appeared in sub-tropical gardens.
The
entire national power was shifted from the Left Bank with a toy king to the
Right Bank of His Excellence the Omnipotent Envoy. At the wake of the political
downfall, a poet referred to the Perfume as a stream of tears mourning the
defunct national sovereignty.
I share
this collective infliction, but I grew up when its acuteness has been somewhat
alleviated by the latent healing effects of the time. Hue became
introvert, kept silent the most possible.
I
used to wander along the river, mainly when the sky was somber, adrift like an
autumnal dead leaf. One time I wondered what if I had to leave the town and
this river, and I said to myself I should die. Ironically, after high school, I
went down to the South for higher studies, was assigned to government jobs,
then got married, I never came back to see the river, and I never die.
(Actually I did come back but in many one day long official missions which kept
me in meetings and formal dinners).
If
someone asks me which is the most speaking feature of the Perfume, I would pick
the swans crossing the river in school days; swans in quotation marks. I would
elaborate as follows:
On
the Right Bank, there were two famous and adjacent schools, one for boys and
one for girls. (Forget, please, the one for boys, I’m boy). The girls’ uniform
was white; conical leaf hats, white too, are not mandatory but all of them
donned these. The campuses were situated right in between two bridges. It was
too far for a walk, that’s why young ladies in white residing in the Left Bank
decided to make a short cut. Roofless sampans helped them. Each student played
part of a feather of the colossal swans skating smoothly on the undisturbed
water.
This
must have been the most immaculate image since the time when time was created.
I’ve
just returned to the ancient royal city, after five decades, to discover that
the beloved swans had been butchered. A bridge was built right at the place
where female students boarded the sampans. The white uniform was crossed out
from the school handbook. Walking then crossing the river was not practical.
Motorcycles replaced sampans instead.
I walk
onto the new bridge. Watching the mountain in the river, I got a chill. An old
mystical revelation surged back to my mind. A long time ago, shortly before the
twilight, I was on the old bridge. I watched the indigo mountains, and uttered
these words: “the real master of my life is the chain of mountain that plunges
into the river, tainting dark the river to be embraced by the river”*. I’ve
kept trying to decipher the enigma. I hope that I could fathom it, not analytically
but intuitively and that the Perfume River retains this mysticism.
Now
the drifter me, back as a tourist, as an outsider, still was not immune from
the sacred attachment to something unreal but real. The prodigal son came back
to enliven the remembrances of the time lost. May his last visit, shorter than
a blink of the eye, be transcended into eternity; may the Perfume embalm the
rest of his life, shower him with tranquility. But, helas, wisdom has it that
the devouring nostalgia stays incurable, incurable forever.===
==============================================