Đại Sứ Bùi Diễm qua đời
Tôn Thất Tuệ
Cái
bậy của tôi trong đời là không "đeo" những người tốt. Ví dụ tôi đã
không “đeo’” anh Bùi Diễm.
Không đi nhận nhiệm sở ở Phước Long, chỗ xấu nhất vì ra trường hạng chót,
nên tôi không có lương. Tôi đã đến Phủ Thủ Tướng yêu cầu bổ nhiệm tôi chỗ khác
nhanh nhất cho có tiền ăn. Tôi gặp anh Bùi Diễm trong phòng đại tá Dương Hồng
Tuân, đổng lý văn phòng. Anh Bùi Diễm thấy vậy, móc túi đưa tôi một ít tiền. Ông Tuân làm
theo, tôi không nhận vì tôi không quen.
Nhưng
quan trọng nhất với tôi là nhờ anh BD mà tôi khá tiếng Anh. Chúng tôi gặp nhau
trong một buổi tiếp tân ngoại giao khi Saigon còn sôi động vì cuộc đảo chánh
1963. Tôi nói đùa xin anh cho tôi tờ The Saigon Post nhé; Anh ừ, tôi nghĩ là ừ
cho qua chuyện. Nhưng từ hôm sau, mỗi sáng có người đưa tận ký túc xá cho tôi một
tờ Saigon Post, đóng dấu báo biếu (complimentary copy). Lúc ấy mua một tờ tiếng
Anh hình như gấp sáu bảy lần báo Việt Ngữ. Thời ấy còn có thêm The Saigon Daily
News của ông Tôn Thất Thiện, chưa làm bộ trưởng thông tin. Saigon có thêm tờ
"Reo" (jeo, Journal d'Extrême Orient) đã thu mình từ một tờ báo hàng
đầu tiếng Pháp thành một tờ báo chỉ in lại các tin của VN Press.
Bậy
quá, nếu tôi đeo có lẽ anh đã cho tôi làm tham vụ ngoại giao ở Washington, biết
ăn McDonald trước nhiều người.
Trong đời sống bình thường ông Bùi Diễm là người hiền hòa, dễ mến, rộng rãi. Nhà văn Ninh Hạ cũng nhận xét như vậy vì đã cùng dạy tại trường Phan Sao Nam, chung với các ông Bùi Diễm và Lữ Hồ (Lữ Hồ và Ninh Hạ anh em ruột). Ông hút ông dố (pipe) như Lữ Hồ.
Chúng tôi không biết quan điểm chính trị và hành động chính trị của nhà ngoại giao và nhà báo nầy từ 1975 đến mãn đời.
Hết
sức ngậm ngùi, biết nói gì đây!
Nghe tin anh qua đời, tôi vẫn nghĩ anh chẳng đi đâu, vì có trụ vào đâu mà nói đi hay ở; tôi chỉ nói anh nhẹ bỗng thinh không, như trong ý thơ của Rumi, hoàn toàn giải thoát khỏi những ý niệm sai lầm của bản thể luận. Nến anh có vào một cảnh giới khác thì cảnh giới nầy và cảnh giới trần gian móc chung với một thực thể duy nhất, nhờ cái "huyền đồng", cải bản lề, của Lão Tử.
Je ne suis de l‘Est ni de l'Ouest
ni de la mer ni de la terre
je
ne suis matériel ni éthéré
ni
composé d’éléments.
Je
n’existe pas.
je
ne suis une part ni de ce monde ni d’autre
je
ne descends ni d’Adame ni d’Eve
ni
d’aucune origine.
Ma
place n’a pas de place
une
trace de ce qui n’a pas de trace
ni
corps ni âme.
J’appartiens
au Bien Aimé
j’ai
vu les deux mondes réunis en une seul
le
premier, le dernier, celui du dehors celui de dedans,
simples
comme le souffle d’un homme qui respire.
Rumi,
Mathnawi, Book One
Tôi
chẳng từ phương đông mà đến,
chẳng
từ phương tây mà đến.
Chẳng
từ biển hay đất liền.
Tôi
không phải chất đặc hay chất hơi
Chẳng
phải do nhiều thứ ghép lại mà thành.
Tôi
không hiện hữu
Tôi
không thuộc thế giới nầy hay thế giới khác.
Tôi
không phải là hậu sinh của Adam và Eva,
Cũng
không thuộc một nguồn gốc chủng tộc nào.
Chốn
tôi ở không có gì là nơi chốn
Mà
chỉ là một dấu tích của một thứ gì không dấu tích
Không
thể xác, không linh hồn.
Tôi
thuộc về Đấng Thương Quí
Tôi
đã thấy hai thế giới hợp nhất là một,
cái
đầu, cái cuối; cái trong, cái ngoài
đơn giản như hơi thở của một người đang thở.
Xin ”hầu” anh bài thơ nầy và thay vì cổ bồn như Trang Tử xin mượn một chút của Sebastian Bach: ♪♪♪ Air J.S. Bach
=====================================================================
No comments:
Post a Comment