Chợ Tịnh Biên 1953
mồ côi mẹ từ 1953 Quý Tỵ
Phạm Toàn
Nhà lồng chợ Tịnh Biên, một đêm kinh hoàng.
Tịnh Biên, một quận nhỏ vùng Thất Sơn - Bảy Núi, trong
tỉnh An Giang, cận cực tây nam nước Việt, giáp biên giới Cao Miên (Campuchia).
Tịnh Biên được hiểu với nghĩa là biên giới yên tịnh,
nhưng thực sự, theo dòng thời cuộc, nơi đây chưa bao giờ yên tịnh.
Cũng như bao nhiêu quận huyện khác, nơi đây cũng chợ
phố, con người. Một ngôi chợ nhỏ bên bờ kinh Vĩnh Tế, chắc do Tây xây dựng từ
năm nẳm nào, trên nền cao, mái ngói, khung sườn thép kiên cố, rộng khoảng một
công đất, chung quanh để trống, không vách. Người Tịnh Biên cứ gọi theo thói
quen: “Nhà lồng chợ”.
Mỗi khi gánh hát về quê, chợ chỉ bán ban ngày, chiều tối
nhà lồng chợ biến thành rạp hát, chung quanh được che chắn bằng đủ thứ có được,
mê bồ, bao bố, vải, đệm rồi bán vé cho mọi người vô xem. Thú vui giải trí duy
nhất của người dân thời đó.
Hôm đó gánh hát về, người dân nô nức đón chờ, tiếng trống
thùng thùng trên chiếc xe ngựa đi rao bảng, nhiều người chạy theo xin mấy tờ
programme (chương trình). Nghe nói tối nay hát cổ động tuyên truyền gì đó,
nhưng người dân thì cứ vô tư mong đợi, đâu cần biết cụ Hồ là ai? Ông Bảo Đại
làm tới chức gì? Nhà nước Tây không còn là thoát nạn, thay bằng nhà nước Ta là
phúc thôi. Cứ có hát có diễn là cổ vũ đi xem cho đời quên lam lũ.
ooo
Kéo màn hát một đoạn, đâu chừng được nửa tuồng. Một
trái bom (bây giờ gọi là lựu đạn) đâu đó được ném ra, một tiếng “bộp” khô cốc,
xoay tròn trên sân khấu, lăn lóc xuống khán giả, chính xác ngay hàng ghế danh dự
hạng nhất... Đ...u...ùng... Khói lửa mịt mù bao trùm bóng đêm, mấy hàng ghế
phía sau cứ ngỡ là kỹ xảo sân khấu hỗ trợ tiết mục. Tỉnh hồn, họ hiểu ngay tai
họa đang ập đến, thế là người dẫm đạp lên người, kinh hoàng tháo chạy, kêu la,
khóc thét... Còn lại là xác người và máu, không còn cảm nhận.
Người ném trái bom kinh hoàng đó 62 năm trước (tính từ
2015) tại nhà lồng chợ Tịnh Biên tên là Trần Thâu, lực lượng Việt Minh, hắn là
học trò của Papa tôi, hắn lập chiến công, chuẩn bị chờ đón năm sau 1954 tập kết
ra miền đất tổ cụ Hồ dâng tặng lên đảng tối cao. Tang thương hắn gọi là thành
tích. Trái bom định mệnh được hắn gọi là trái bom sứ mệnh, đã để lại nhà lồng
chợ vài chục người bị thương, trong đó có Papa tôi với hai người anh và vài người
chết trong đó có Mẹ tôi, biến anh em tôi vĩnh viễn mồ côi Mẹ... Ngoài ra không
có một viên chức nào trong chính quyền miền Nam bị nạn!!!!
Tôi chỉ được 2 tuổi đời, đám tang mẹ không có ai. Đêm
đó Papa nguy kịch, thuốc đỏ, bông của trạm y tế quận hết sạch, không đủ băng bó
cầm máu, phải xé vải mùng xài tạm, cầm cự đến sáng mới được thông đường xe chở
ra Châu Đốc cách 24 cây số vì lực lượng Việt Minh đang trú đóng ở Ô Tà Bang
cách Tịnh Biên 6 cây số trên tuyến đường tải thương duy nhất, không ai dám đi
qua vào ban đêm.
Ở nhà, chị lớn đầu chít khăn tang, nách mang em nhỏ đi
sau quan tài.
Viết những dòng này không với lòng thù hận, vì thù hận
là không đúng nhân bản. Chiến tranh không tránh khỏi đau thương, lưỡi lê họng
súng luôn đối đầu nhau, mỗi người buộc phải bóp cò để sinh tồn. Nhưng ném bom
vào rạp hát thì không thể chấp nhận dù biện giải bất kỳ lý lẽ nào. Không phải đợi
khi có những công ước Geneve, Hồng Thập Tự thì mới hiểu thế nào là đạo đức nhân
bản. Đạo đức nhân bản đã có sẵn từ tổ tiên của mỗi người, và chắc chắn có trong
những bài giáo khoa thư mà Papa tôi đã dạy Trần Thâu.
1954, không biết Trần Thâu tập kết ra Bắc hay ở lại miền
Nam nằm vùng tiếp tục lập chiến công, thêm chiến tích?...
Sau 4-75 Trần Thâu xuất hiện với lon trung tá, quản
giáo trung tâm học tập cải tạo Chi Lăng, cách Tịnh Biên 20 cây số, hắn đứng giảng
về đạo đức cách mạng để giáo huấn các sĩ quan VNCH. Tôi chỉ thấy Trần Thâu là một
bản vỗ y nguyên ISIS* chính hiệu.
Hôm nay, ngày giỗ mẹ lần thứ 62... Thời gian 62 năm đủ
dài để những đau thương nhạt nhòa, thừa thời gian để anh em tôi vượt qua nổi
đau mồ côi mẹ, nhưng khi viết lại hồi ức này vẫn không ngăn nổi 2 dòng lệ tuôn
trào, một dòng thương tiếc Mẹ mất sớm, một dòng thương nhớ Cha già gà trống
nuôi con.
Vẫn dõi theo Trần Thâu, tên học trò của Papa, hắn về
hưu có chân chính không? Tuổi già có thanh thản không? Con cháu hậu duệ ăn nên
làm ra, công thành danh toại hay chỉ là một lũ thầy không ra thầy, thợ không ra
thợ? Các đấng trên cao luôn công tâm phán xét. Luật nhân quả chỉ đến sớm hay muộn
chứ không ai thoát được bao giờ. Những gì thấy được, biết được về Trần Thâu
không cần thiết phải tốn công sức viết ra đây.
29-7-2015 Ngày Giỗ Mẹ.
(FB Lê Văn Quy share của Phạm Toàn)
*ISIS (Islamic State of Iraq and
Syria) tổ chức khủng bố muslim thành lập 2006
=================================================
No comments:
Post a Comment