add this

Thursday, March 31, 2016

ngoảnh lại sầu lưu lạc



ngoảnh lại sầu lưu lạc, tranh Nam Mỹ

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
ngoảnh lại
hương trầm

        Lá vàng ph kín li v
Đường đi cũng ph vàng th năm xưa
        Gp ghnh sáng nng chiu mưa
Nga phi mt vó thuyn va b neo
        Ô hay nghìn dm vượt đèo
Bng dưng thoáng chc bay vèo thi gian
        Nào hay lch đã sang trang
Bc phơ mái tóc trường giang ngm-ngùi. 

sầu lưu lạc
hương trầm

Thi gian lnh lo như dao bén
Chôn vùi mơ ước bui xuân xanh
Ngày tháng rơi theo t lch xé
Ta thy mình thành mnh vn rơi cùng
Vn c nht nhng mong ch, hy vng
Không đành lòng đ trôi ni, rơi xa
Gi ai đây? tri đt bao la
Xa thm y là quê nhà yêu du
Thi thế đi thay lòng người tăm t
Ngay bn bè thân thiết thu xưa
Cây quít Giang-Nam đem trng Giang-Bc
Chua tht chua, không phi chua va

Đt nước ta tng hãnh din bn ngàn năm
Dit ngoi xâm vang danh bn b
Ôi con rng cháu tiên b ngh
Mà đâu ri Lam-sơn, Lê-Li qut cường
Đâu ri Lý-Thường-Kit, Hưng-Đo-Vương
Đâu Trưng, Triu. Hi hn thiêng sông núi!
Sng thương tâm bao người li thi
Lòng thì nhiu tài sc chng bao nhiêu
Thn làm sao ngó mt đt tri
Thn làm sao vi anh linh t
Thn làm sao vi qu ph, cô nhi

Ta không bc nhưng tri đt bc
Không ph người người li ph ta 
Cúi lưng gp người rơi nước mt
Tht xa kia là bóng dáng quê nhà
My mươi năm lòng càng tht vng
Soi bóng mình dưới nước lung linh
Ai đy nh - da mi tóc bc
Mt như m nut l lng thinh
Lich-s ngàn năm gi quay li
Đau thương kia đâu ch có dân Hi.


hoa sứ hay hoa đại, một biểu tượng của người Chàm

---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xin mi xem các bài khác cùng người viết Hương Trm:


.......................................................................................................

changing colors treble


&






Thursday, March 24, 2016

gói măng khô





truyện ngắn
gói măng khô
tôn thất tuệ
 
Khi tôi thực sự đến Quán Chim để chôn chặt cuộc đời bằng đôi chân đất thì Quán Chim không còn chim nữa. Chỉ còn một cây dầu cao khỏng đứng một mình ở góc chợ. Chẳng hiểu vì sao nơi nầy có địa danh như thế, trong lúc tên thật là làng Thái Thiện nằm ngay ở ranh hai tỉnh Phước Tuy và Biên Hòa trong tổ chức hành chánh trước 1975. Đi tắm biển Vũng Tàu du khách thường ghé lại Long Thành mua trái cây, nghỉ xả hơi rồi đi tiếp 25 cây số nữa thì gặp nó. Quán Chim. Trước đây chim đủ loại được chưng bán dọc tỉnh lộ vào ngày cuối tuần; chim đã làm thịt bán từng xâu từng rổ.

Khi tôi đến thì không còn gì nữa, chỉ có những gánh khoai mì chờ đưa lên xe một cách lén lút đem cho dân Saigon cái món sâm của thời cách mạng mới. Nơi đây cũng có máy xay lúa, cả làng phải gánh thóc đến mà chà. Từ nhà tôi đến chợ mất ba cây số.
Đây là nơi quần hội của cả bốn ấp trong xã; người mới đến nhiều hơn người cũ. Có những cô gái đẩy những chiếc xe thồ mà mặc chiếc quần jean nhung màu rượu chát đỏ còn mới nguyên kèm với chiếc áo rách vai vá vội. Có những chàng thanh niên chừng 30 tuổi, chiếc nón lá rách móc vai thưởng ngoạn ly café bít tấc một cách trang trọng như ngày còn ngồi ở Continental hay La Pagode Saigon. Cũng cùng trên những chiếc ghế dài ấy, có cả Năm Ngoãn, Sáu Lô hay Tư Bèo... cho luôn cặp giò lấm bùn lên mặt gỗ, ngồi chồm hỗm theo kiểu nước lụt như muốn chờ ai đến trình xin một chữ ký rồi cười khoái chí vì vừa ban một ân huệ.
Cứ nhìn phố chợ chạy dài chừng 100 mét, ta có thể hình dung sinh hoạt xã hội một cách đầy đủ. Đây là cái thau pha nước và dầu, không bao giờ tan loãng dung hợp nhau. Như ở các chàng thanh niên kia, quá khứ có mất đi chỉ còn đọng lại ở cái nón rách thì nó cũng còn ở nơi cung khách vân vê cái thìa rồi để nhẹ xuống bàn. Đó là mới nhìn bên ngoài. Biết đâu bên trong họ còn cả mọi thứ trầm kha.



Một thiếu phụ còn trẻ lắm vói qua bờ rào xé trộm mấy mảnh lá chuối của nhà ai để lót vào thúng rồi trở ra mé đường nhựa. Nơi đó có một bãi phân bò tròn trĩnh như mặt trăng mười bốn, còn nóng hổi như cái bánh đúc vừa đưa khỏi bếp, màu đen như chiếc phèn la dùng trong làng xã cũ. Bà ta nói: "Bầu bí nó thích phân bò", rồi như khóc, nói tiếp:

Nhà tôi đưa cho tôi mt gói măng khô. Tôi dc ông đi nhanh, càng nhanh càng tt, còn không nh như người ta kêu tr li thì biết làm sao. Mà ông c dng li, m cho được cái bao b ly cho được gói măng.
- Em , ông nói, c mt gánh măng mà phơi ra còn ngn y. Món quà cho em và các con sau bn năm.
Tôi thương quá mà phát cáu: "Sao anh không ăn đi; phơi ct; nhn đói".
Nhà tôi ngơ ngác nhìn tri đt như l lm, thnh thong ngi xung ly cái kp tre x quai dép sút vào cái đế bng v xe. Tôi nhìn chng tôi. C mt khuôn mt ngày nào ch còn li my si râu mép đ như râu tôm luc, đ như râu bp. My si râu màu hoe như râu M râu Tây trên khuôn mt gy m. Nhng si râu đ vì thiếu ăn. Nhng si râu cha ra như các cn ăng ten ca người máy trong các phim khoa hc gi tưởng. Nhng si râu màu vàng hung như màu nhng lát măng khô.

Đường t tri ci to ra bến xe hoang vng. Nhng bi tre nho nh chy theo hai cây s hương l ri đá. Ch có nhng cp v chng mi gp nhau sau bao ngày ch đi. Ngày tr v, may quá, chng tôi không què qut, tr v cng thêm gói măng khô vi my si râu như râu tôm luc.
Bng nhiên nhà tôi git cái gi xách trong tay tôi, xé cái bao măng ly ra mt t giy. Dui thng tay ra xa mà đc vì không có kính, ri đc ln:
Mt li thnh cu tha thiết: xin trao gói ny cho Nguyn Th Lý, 218/3  hương l 3, p 2, xã An Thái, qun Bình Thnh, Gia Đnh. Xin tìm mi cách trao cho Lý gói này. Lý, v tôi, v ca Võ Thái Hòa. Ch ký và ch viết ca Lý có mt sau t giy ny. Đa t 1979.
Đó là t giy hc trò tôi dùng viết thư cho Hòa. Thư thì viết my ch cho đúng khuôn phép, bo chng yên tâm hc tp. Tôi bt s chng tôi b kêu tr vào tri nên ngi gc cây cho đ mi chân. Hòa ngi bt xung đt mt cách d dàng, dui thng chân. Qun áo tôi du sao cũng tươm tt, có đôi dép nylon, tôi thy nhà tôi rách nát quá mà còn đ gia hai chân cái bao b túm ming. Rõ là mt k ăn mày vi my si râu ngô trông chng ging ai. Tôi cht nh có đem theo cái áo sơ mi ngn tay nên bo chng thay cho d coi hơn. Hòa cm cái áo bt đng, xếp li b vào túi xách ri nói:
- Còn sá gì na bà ơi. Mà thay áo gia đường, người ta nói mình thay hình đi dng, thêm rc ri.

Do y tri va hết mưa. Tre tr nhiu măng vòi. Tôi đng dy hái mt nm đem v ướp chua nu canh. Nhà tôi v mnh vào bp chân và nói:
- Nó to thế ny. Nhiu lm nhưng không d gì hái. Em tưởng d mà b mt mt măng rng à. Mi nhú ra mt tý ti nó chp ngay. Người đông như kiến. Ca ít người nhiu. Nhng cây măng gn thành tre còn trèo lên b đt mà ăn.
Tôi hi vy sao có c gánh mà làm khô được mt gói. Nhà tôi cho biết sáu tháng trước người ta đưa anh và mt nhóm nh đến mt khu rng tre phát hoang. Hòa nói:
- Mun làm khô, phi dùng măng non. Phn già anh đã ăn, ăn phn già lâu tiêu hơn nên lâu thy trng bng. Anh nh em thường nu măng khô vi bún tàu, vi ci tng ô. Anh sy ch không phi phơi nng đâu. Ci thiếu gì, anh đt ly than ri sy. Không có mùi khói đâu. Trong rng rm, la m là hnh phúc mà ngi trăn tr lát măng cho em cho con thy m lòng không t.

Hòa đng pht dy chy li bi tre, hai tay nm cht vào nhau như đang cm con dao chém ngang chém dc c chc ln, ri ngã qu. Tôi ht hong chy đến đ dy. Hòa cười:

- Anh va đóng cho em xem mt phn nh màn đn măng. Nhiu lúc mt lã anh nghĩ s chết tht khi tay vói được mt măng. Cái bi tre trước mt em nghĩa lý gì. Tre trong rng chn cht. Thy nó đy mà cht c ngàn nhát chưa vào được. Gai tre, cành tre thì em biết rt dai. Còn ra h? Ra bn anh rèn ly, rèn bng th st t nht, bt c cc st nào cũng được, đp bp, đt la mà rèn. Dao h, đúng cái dao đ đt ch tiêu s cây, s tre đem v np. Em c tưởng tượng như ly con dao cùn trong bếp mà co râu. H, anh c nghĩ có ngày s được mt măng ri chết luôn cho lá tre rơi xung ph kín làm m.


Mt chiếc xe lôi dng li mi. Chúng tôi t chi vì không có tin, mt phn còn sm mà đi b cũng vui, lâu ngày chng đi bên nhau.
- Biết có th chết vì kit sc, tôi nói, sao anh c hái măng cho nhiu, phơi khô, sy khô. Ti nghip anh quá. Ăn làm sao cho đành gói măng ny.
- Măng tre có gì b béo, ch đ cho món ăn có cái gì dai dai cưng cng. Mà ăn nhiu li đc. Luc không k hai nước, ăn vào say mà chết. Măng rt đc, nó làm gim lượng calci trong người nên mi xương lm. Anh biết ch. Vào lúc đói thì cái gì cũng ăn. Đó là chuyn thường tình như ăn c ăn lá. Nhưng vic hái măng nó kỳ thú. Anh mun nói cho em nghe. Anh đã bt đu bng màn din tung hi nãy gc tre kia.

Tôi mng vì nhà tôi còn minh mn tuy áo qun rách nát, mt mày hom hem, râu ria lm chm. Tôi im lng lng nghe:
- Hôm nm mt nh bi tre, anh thy mình vô lý. Mt calorie vào lúc thiếu ăn rt qúi. Anh đã đ hết sc lc đ đi ly mt th ch cho anh mt năng lượng nào. Tính cho k vic nhai măng cũng tn thêm calorie. Làm mt bài tính thì thy mình thua thit. Nhưng anh vn xông vào bi tre, quyết hái cho được mt măng. Nhiu ln; nhiu ln.
- Anh phơi khô cho v, cho con. Em làm kh anh.
- Không, không phi thế. Em? Con? ch là huyn mng, không thc như sương núi, không thc như hơi nước. Ch là huyn mng. Anh còn t hơn mt thy th đa tình viết thư cho người yêu b vào chai th xung bin, em còn t hơn cô tình nhân bé nh trên b.
Tôi tht ngm ngùi, bây gi mi biết ti sao Hòa b vào gói măng khô my ch sau bc thư ca tôi, nh bt c ai trao cho tôi gói măng khô. Nhưng tôi chưa hiu ti sao Hòa tiếp tc đn măng. Chng tôi gii thích:
- Hành đng xem như phi lý y cho anh biết anh đang còn sng. Có th nói cho d hiu tuy không đy đ, đó là bn năng sinh tn, th bn năng làm cho chúng ta lao đu vào cuc sng cho dù quá kh đau. vào mt nơi rt l, nơi mi tư tưởng đu đo ngược, nơi con người sng như ngoài trng lc, nơi con người mơ thành con kiến đ đi ra đi vào t kiến, mơ được thành con mi sng trong t mi gc cây hn da lưng trong rng, mơ thành trái gì đng rng đy mái tranh trên cái xác bun hiu, vào nơi y, vào nơi y, Lý...

(Nhà tôi không nói na. Tôi tiếp tc đi. Bng nhiên tôi quay mt nhìn Hòa. Hòa đang đưa tay áo dơ bn chùi má bên trái, má phi vn còn mt git nước mt đang chy.)
" vào nơi y anh không còn mt ý nghĩa nào đ sng. Mười phn chết by còn ba, chết hai còn mt, thân ta r r. Anh không phi là thin sư ngi quay mt vào tường đ gt b mi s ra ngoài trí tưởng. Anh vn có hai cm giác khác nhau khi ăn mt miếng tht và mt miếng rau. Anh vn còn thương nh em khi thy hai con chim đu bên nhau.
"Hành đng lăn x vào bi tre trong hơi tàn mt mi cho anh thy mình đang còn mun sng. Cm thy qúi cái thân xác, làm anh b nhng điu người ta dy v con người. Lúc y anh thy linh hn nm trong bao t; lòng bàn chân là đu não vì nó báo hiu đường có nhiu gai.
", cái mt măng như cái ngà voi, nó nm sau nhng lp gai đan chéo. Nó hp dn, nó tp cho anh tr li cái tha thiết nng nàn, tha thiết nhng th tm thường; đúng, cái mt măng nó cũng tm thường trong rng rm hay gia ch. Anh tha thiết nó như anh tha thiết cái bao t, mà trong bao t có linh hn, có lương tri ca con người.
"Nhng nhát dao anh chém vào bi tre là nhng nét đc trên tng đá, trên khi g đ chm mt hình tượng, đ vt th hóa thế gii tâm linh. Anh gc ngã, anh kit sc như điêu khc gia gc ngã dưới chân tượng mình mi khai sinh. Tng đá y, khi g y, bi tre y đã được đc đo thành mt hình tượng. Hình tượng y là mt măng. mt măng trng ngà, to bng cái bp chân. Mt măng y chính là anh cũng như hình tượng y chính là điêu khc gia vy".

Chng tôi đ cái bao b xung đt, móc trong túi gói nylon, ly mt nhúm thuc rê ri vn trong mu giy báo, ngơ ngác không kiếm đâu ra la đ hút. Tôi tr v vi thc ti đ nh rng có đem theo cho chng mt gói thuc hiu Đà Lt và mt hp diêm qut. Tôi quên lng cũng như tôi quên đưa cho chng chiếc áo sơ mi còn khá lành thay cho chiếc áo rách bn trong tù.
Đng xa đã hin ra my nóc nhà ph ch, khu bến xe. Phn còn sm, phn mi chân, bn tôi ngi ngh, cũng gn mt bi tre bên đường. Mt khác tôi s đường ngn không đ cho chng tôi nói nt ý tưởng v cái mt măng, vã li tôi thích nghe chng tôi nói, lâu lm không nghe tiếng nói thân yêu y. Đến ch và nht là trong xe thì thế gii y ca tai vách mch rng, ca thi đi s hãi. Hơn bao gi hết, lúc ny "bi tre có mt, ni đng có tai".
Tôi ngm ngùi thương cm nhưng cũng mng thm vi chng tôi chưa lon trí, ăn nói còn mch lc. Con người muôn thu trong anh vn còn, không thích chi ra nhng chuyn vn vt. Hòa ngi trm ngâm hút điếu thuc rê, hút xong xé tàn thuc vt mu giy và gi chút thuc còn li b vào bao nylon. Hòa vn trm ngâm, qu đúng như cái tên Thái Hòa cha m đt cho. T lúc ra tri đến gi chng tôi chưa hi v các con, ngoi tr câu món quà cho em và các con khi đưa cho tôi gói măng khô. Tôi m gói thuc Đà Lt đưa cho Hòa mt điếu và nhc khéo bng cách nói các con xin ngoi gói thuc đem cho b

Hòa vn ngi yên, li v vào bp chân mà nói:
- nó to như thế ny, to như bp chân, cái mt măng nó to như bp chân.
Tôi đâm s chng tôi mê di, ám nh bi mt măng trng ngà mà anh xem như chính anh, chng khác bước tượng chính là điêu khc gia. Tôi vng tâm khi thy mt Hòa vn sáng, khuôn mt tuy tiu ty nhưng không có gì ngây di, my si râu bp ngô vn còn linh hot như râu con mèo tinh thông. Hòa tiếp:
- Anh thương cái mt măng, anh nh cái mt măng. Gói măng khô anh đ đu nm. Nhng đêm không ng được anh cm đưa lên mt ngi thy mùi măng khô, đưa sát vào môi như ôm hôn nh má em. Gói măng khô, người bn đng hành trên đon đi vô đnh, qung đi mà v con là huyn mng, huyn mng không thc bng gói măng khô đ đu nm. Lý, anh mun gi gói măng khô.


Tôi chng hiu gì, đưa mt nhìn chm chp nhà tôi. Hòa đưa đôi tay di mt va nói:
- Ra hi cng, anh không còn thy em là huyn mng. Em dc anh đi nhanh, anh đưa em gói măng khô, cái mà anh cho không phi là huyn mng đ tăng cường điu không phi là huyn mng nơi em. Ch na gi sau, anh li thy em huyn mng như bao gi.
- Anh nói gì? em vn yêu anh. Bn năm anh xa nhà em vn chăm lo cho con; nào có thay lòng đi d.
- Không, không phi chuyn y. Hi nãy em bo anh thay cái áo, anh không chu. Ti sao? (Chng tôi đng dy, ly tay ch vào ngc mình). Hòa ny va ra mt nhà tù nh đ vào mt nhà tù ln. Có gì khác đâu mà thay áo thay qun.
Hòa ly trong túi ra t giy mà h mi cp, đc cho tôi nghe: Nay chm dt thi gian ci to trong tri thiếu úy Võ Thái Hòa, s quân (tôi không nh) ca chế đ min Nam cũ". Chng tôi xếp t giy b vào túi nói:
- H gi đu cán. H chơi ch rt khéo. Em nh hai ch trong tri, nghĩa là còn ci to đa phương, m than Nông Sơn, Hòn Gay, Cm Ph ...Ôi huyn mng nuôi em t đây. Ha ha, người ta chơi ch thì mình làm thơ.

Tôi dc v và xoa du Hòa:
- Chuyn gì đến s đến, hơi đâu mà lo. Em xin được miếng đt Quán Chim, đt khô ch trng khoai mì. Bán đ đt em mua được ba công rung hơi xa mt chút. Chòi tranh nho nh cũng được, anh v kiếm tranh tre ni rng ra. Gp thi thế thế thi phi thế.
Trên đường đến bến xe, chng tôi c lm nhm nhc đến mt măng, tôi thc s ghen tc vi vt vô tri y. Na đùa na thc tôi nói:
- Được v ri, ông c quên giùm tôi cái bi tre y, còn ch mà nh giùm tôi, thương giùm tôi. Kh quá ông ơi.
- Ai li đi ghen vi bi tre. Anh đã nói vi em chính nh nó mà anh tha thiết mt điu gì trên cuc đi, nó tp cho anh tha thiết tr li. Nó nhc anh nhim v phi gi mt nim tin như chiếc thuyn đ mình qua cơn sóng gió.


@*******
Suốt đoạn đường nhựa gần hai cây số, tôi hoàn toàn giữ im lặng cho chị Lý kể hết câu chuyện. Tôi chưa hiểu tại sao phân bò lại móc qua gói măng khô nhưng không dám hỏi thẳng. Vừa rẽ vào con đường đất, chị Lý để cái thúng xuống, tôi cũng đặt bao trấu trên vai xuống đất và hỏi khéo:
- Chị đi bán cái gì ở chợ mà đem cái thúng không về?
Người đàn bà duyên dáng ấy cười tự nhiên:
- Sao nói là thúng không? Có bãi phân bò. Nói chuyn quên thy nó nng. Bây gi phi ngh mà th mt chút. Đi đâu tôi cũng đem cái thúng không, có gì lượm b vào mang v như hôm nay được bãi phân bò đem v trng bu. Các bà đi đâu cũng có gi xách, nhiu lúc không có gì phi b b cc đá cc gch cho nng. Thi nay thì đem cái thúng có khi dùng, cùng không thì cái tay khi trng tri. Tôi ra xã đưa cho nhà tôi gói bu khô. Tôi có ý xem có anh trong đám công tác hay không, mong nhà tôi có người quen, mà không thy, ri gp anh ch. H đi ri.

Chị Lý ra chiều suy nghĩ, có nét buồn, nói:
- Đáng l tôi không đi. Đã nh thng em đi ri, tôi chy theo gi vào. Không biết có sao không mà tôi lo quá. Hôm qua ngoài xã vào kêu nhà tôi công tác mười ngày nông trường huyn Bu Bàn, ăn ung t túc ba ngày sau đó h cung cp. Tôi ly gói bu khô treo trên bếp chia làm hai. Mt na kho mn b vào keo nha, phn kia gói cho anh mang theo, vi bn lon go, chai nước mm. Gói bu khô đ kho vi cá, Bu Bàn h nói có nhiu vũng cn d tát bt cá lòng tong.

Chúng tôi đi tiếp trên con đường nửa khô nửa ướt. Nhà chị Lý cùng một lối với nhà tôi. Câu chuyện tiếp:

- Nhà có ba đng nên chiu qua tôi qua chùa mượn cô tr s năm đng đ sáng nay đưa cho nhà tôi b túi. Tôi nói tin mượn nên Hòa ch ly ba đng và bo tôi đi tr ngay đ các cô khi ghi s xut nhp mt công. Tôi qua chùa. Sau khi tr tin, tôi li giúp phơi my thúng ci đ mui dưa. Xong vic tôi vi chy v nhà lo cho chng đi công tác. Đến nơi, nhà tôi đã đi ri.
"Trên bàn có cái gói gì bc giy báo. Thy l tôi m ra xem. Đó là gói bu khô hôm qua tôi b vào bc nylon. Gia hai lp bao bì y là my ch nhà tôi viết sau lá thư tôi gi, tc là t giy nhà tôi b vào gói măng khô tôi nói vi anh hi nãy. Biết là gói bu khô tôi gói li, gi ngay thng em đem ra xã, s chng tôi không có gì ăn. Nó đi ri, tôi thc mc ti sao chng tôi li b t giy y vào. Ti sao gói giy y li còn đó? C ý hay vô tình đ quên? Nhà tôi linh cm điu gì chăng? Tôi chp cái thúng mà tưởng là cái nón, chy theo thng em va chy va kêu. Tôi mun gp nhà tôi. Đến xã tôi ch đưa gói bu khô, tng l như không biết gì bên trong. Tôi c tránh bi ri cho c hai. Ít phút sau h lên xe."


Tôi xoa dịu chị Lý:
- Nông trường Bầu Bàn rộng lắm. Tôi đi rồi, một tháng trước khi anh chị đến đây. Họ cần nhiều người. Biết đâu mai tôi đi đợt tiếp. Nếu đi tôi sẽ cho chị hay. Không có chuyện gì đâu. Tôi nói nhà tôi qua thăm chị và các cháu.
- Cm ơn anh ch. Tôi bi ri ghê lm. Gp bãi phân bò tôi ht v trng bu phơi khô. Gói bu khô làm tôi nh li gói măng khô. Đang lúc bi ri tôi gp anh, tôi nói liên hi đ trn áp s s hãi. Đáng lý nói phn ny trước thì anh không b ng.

Đến lối rẽ vào nhà, chị Lý để thúng phân bò xuống đất. Tôi cũng nghỉ chân. Chị Lý xoay lưng về phía tôi, tay thò vào bụng xắn quần đen lên cao. Tôi nhìn xuống đôi chân. Hai gót đầy đặn nhưng đầy những vết nứt theo chiều đứng, những vết nứt làm chỗ cho bùn đen bám vào nổi bậc trên da hồng trắng. Đôi gót chân như hai miếng gỗ có vân.
Nhà tôi đã đứng sẵn ở cỗng cho biết hôm sau tôi đi công tác mười ngày. Nhà tôi có vẻ lo. Tôi nói:
- Anh cũng đoán thế. Sáng nay anh Hòa đã đi rồi. Anh vừa cùng chị Lý ở ngoài chợ đi về. Em qua nói cho chị biết, có gì gởi cho Hòa thì sáng mai đem qua.
Nhà tôi bước đi; tôi nhìn kỹ hai gót chân. Cũng có những vết nứt vì bùn phèn như hai gót chân của chị Lý.- San Diego 15-12-1985

tôn thất tuệ