Les Grandes Esperances, tranh Réné Magrite
bóng tối và vành khăn trắng
Hương TrầmChồng tôi là lính trận
chết tại chiến-trường
Chung quanh đồng-đội kêu thương
lẫn trong tiếng đạn bom máu cùng nước mắt.
Trời đất mênh mông đưa tay đón hồn tử-sĩ sống gởi thác về.
Tôi lủi-thủi đi như mộng mị
Vành khăn nầy ai đã quấn cho tôi
Mai lên phi-cơ trở về hậu-cứ
Giờ tôi ôm chàng không phải chàng ôm tôi.
Tay nâng-niu vành môi lạnh ngắt
Vuốt hoài mái tóc còn vướng bụi vài nơi
Hôn hoài lên đôi mắt đã muôn đời khép chặt
Anh! Anh ơi! Ta mất hẳn nhau rồi!
Mười chín tuổi tôi thành góa phụ
Trong bụng nầy đang có một hài nhi
Cầm tay chàng đặt lên bụng mình tôi khấn nhỏ
Nước mắt chứa chan lời khấn cũng tan tành...
Xương máu hy-sinh thành dã-tràng se cát
Ngày nghe tin đầu hàng tim tôi tan nát
Giống như ngày ôm xác chàng nước mắt chứa chan
Sao chưa đánh đã hàng.
Tổ-quốc! Quê-hương! hai tay dễ dàng dâng cho giặc.
Trong nước mắt tôi thấy chàng cũng khóc
bên cạnh là hàng hàng, lớp lớp tử-sĩ đã hy-sinh.
Hồn thiêng sông núi có linh?
Để công-lao tiền-nhân một ngày mất trắng!
Kẻ mất chồng mang thêm hờn mất nước.
Ngẫng nhìn trời trời mãi tuốt trên cao.
Lời chia xa chưa nói đã nuốt vào
Em lạy anh. Lạy quê-hương. Cất bước.
Trời tháng tư sương mịt mờ sông nước
Thêm một lần chia cắt buốt lòng đau
Muối xát kim châm gan thắt ruột bào
Một lần nữa muôn trùng cách biệt.
Anh! Anh ơi! một lần nữa xa nhau.
=============================
No comments:
Post a Comment