nữ thần Isis
Le temps et le
silence
Caroline Halley des Fontaines
Sur tes murmures j'ai traversé les mers et
les déserts,
Là-bas, entre les temps et les silences,
Je t'ai cherché dans des paysages inconnus
Que seuls les peintres auraient pu approcher par le sacré de leur imaginaire.
J'ai vu des femmes battre le blé sur les
pas de porte
Et des vieux attendre le passage des
nuages.
Les enfants faisaient des feux le long des
chemins,
Et y parsemaient des fleurs qui filaient
telles des étoiles dans le ciel.
Des chants allaient et venaient du centre
de la terre,
Les silences devenaient parallèles.
Des jours et des nuits sont passés.
Je suis partie dans le désert blanc,
là-bas,
Les temples des hommes s'érigeaient
jusqu'aux ciels,
Le temps les avait dépassé et la pierre
avait la couleur de l'éternel.
Un enfant se confondait avec le sable, et
s'immergeait d'une pyramide.
Les odeurs d'encens persistaient en fumées
et semblaient mener à des jardins invisibles.
Je suis restée avec le nommé gardien
d'Isis en haut de la montagne,
Et ensemble on a allumé des bougies qui
ont éclairé toute la vallée perdue dans le brouillard.
Il y avaient des femmes et des enfants qui
venaient prier pour leur salut en invoquant le soleil noir.
Une veille femme parlait seule,
Elle disait qu'elle avait vu des milliers
d'oiseaux blancs descendre du ciel,
Qu'ils avaient emmené tous les enfants qui
voulaient voir la mer.
Puis ils se sont transformés en rivières
Qui ont traversé le monde pour éteindre
les flammes des hommes.
Les enfants ne sont pas revenus,
Mais les rivières ont redonné la couleur
aux fleurs et aux paysages.
Depuis les jours se lèvent et se couchent
Et je marche le long des rives avec comme
seule étoile l'écho de tes murmures
Parfois le regard dans le ciel,
En espérant secrètement
Voir naître des nuages cet oiseau blanc,
Phoenix de légende.
Thời gian và im lặng
Caroline Halley des Fontaines * Tôn Thất Tuệ dịch
Những lời thì thầm của anh đã đẩy em qua
những biển cả những sa mạc,
dưới đó, dưới thấp kia, giữa thời gian và
im lặng.
Em đã đi tìm anh trong những phong cảnh
chưa từng biết
mà kỳ thật chỉ những danh họa mới đến được
nhờ sức linh thiêng của trí tưởng tượng.
Em đã thấy nhiều thiếu phụ đập những bó
lúa vào thềm nhà lấy hạt
và những lão phụ ngồi chờ mây qua.
Trẻ con đốt nến dọc theo bờ đường, rải hoa
từng hàng như sao sa.
Từ lòng đất trổi lên những tiếng hát, những
âm vọng đến rồi đi.
Im lặng – và những nỗi niềm im lặng – tràn
đầy khắp chốn khắp nơi.
Ngày đến đêm đến, rồi đêm đi ngày đi.
Em dấng bước vào sa mạc dưới kia trống vắng;
những đền đài người xây lên tận trời xanh;
thời gian đã vượt qua những công trình nầy
để lại màu thời gian miên viễn trên tường
đá.
Một đứa bé mất dạng trong màu cát
và từ chân một kim tự tháp, nhấn mình vào
đất như vũng lầm.
Hương trầm bay theo khói, hướng về những
vườn hoa xa khuất
Trên đĩnh núi cao,
em đứng chung với tráng sĩ lên canh bảo vệ nữ thần Isis
cùng thắp những ngọn nến chiếu sáng thung
lũng trong sương mù dày kín.
Có những thiếu phụ và trẻ con đến cầu xin
vinh hiễn, niệm tên mặt trời đen.
Một bà già tự nói trỗng đã thấy ngàn con
chim trắng từ trời cao bay xuống;
rồi chúng kéo trẻ con ra biển xem cho biết
biển; rồi chúng thành những con sông chảy khắp thế giới để dập tắt ngọn lửa
lòng của thế nhân.
Không thấy đám trẻ kia trở lui.
Nhưng những dòng sông mới nầy đã hồi sinh
màu sắc cho phong cảnh núi rừng.
Rồi từ đó, ngày lên, rồi ngày tàn, rồi lại
lên rồi lại tàn.
Và em, em như một ngôi sao đơn chiết, em
thả bộ dọc bờ sông,
mang theo âm vang những lời thì thầm của
anh,
thỉnh thoảng nhìn lên trời thầm kín mơ ước
từ mây ngàn lớp lớp nẩy sinh con chim trắng
ấy,
chim Phụng huyền thoại của em.
The Time and the Silence
Caroline Halley des Fontaines
translation by Tôn Thất Tuệ
Upon your murmurs, I crossed the seas and
the deserts,
down there, between the times and the
silences.
I was looking for you in unknown
landscapes,
accessible solely to great masters in
paint through their sacred imagination.
I’ve seen women threshing grain against
doorsteps;
Elderly ones expecting the passing-by of
the clouds.
Children burnt candles along the roads,
Scattered flowers in lines like bright
stars in the blue.
Songs shuttled from the center of the
earth.
The silence reigned. Days and nights were
gone.
I set forth into the void desert down
there
The temples by men went high up to the
skies.
The time overtook them by leaving on the
stones
the imprint of the eternity.
A child self-conflated with the sand then
submerged near the pyramid.
Sandal perfumes remained in smokes
and seemingly proceeded to invisible gardens.
I was staying in the height of the mount
with the appointed guard of Isis; together
we ignited the lights
illuminating the valley engulfed in thick
fog.
There were women and children coming to
pray for their salute,
invoking the name of the black sun.
One old lady spoke alone to none,
saying that she did see white birds in
thousands
descending from the roof of the world,
that they took along with them young lads,
who wished, to see the sea.
Then these winged species turned
themselves into rivers
crisscrossing the whole surface of the planet
in order to extinguish the flames of
mundane men.
The young lads didn’t come back.
But the rivers gave back the color to
flowers and landscapes.
Since then the days knew how to rise and
how to set.
As for me, me no other than a lone star,
in the echo of your murmurs
I walked along the shores;
now and again, facing up the look toward
the celestial firmament
secretly longing the birth from the
clouds
of that white bird, the Phoenix in legends, mine!
No comments:
Post a Comment