Gia Địch,
chuyện định mệnh
Zadig ou
la Destinée, Voltaire
Tôn Thất Tuệ
Tụ
tập hai bên một thánh điện lớn là hai đám đông đã từng đánh nhau vì chủ trương
dùng chân trái hay chân phải bước vô mà không vi phạm giáo chỉ. Họ đến chờ lãnh
tụ quốc gia bước vô bằng chân nào để xem ai trúng ai trật. Nếu bạn là đấng anh
minh nầy thì bạn chụm hai chân và nhảy cóc vô chứ gì. Đúng vậy, Gia Địch đã làm
không khác để hóa giải tương tranh vô lối nầy.
Gia
Địch (không phải già dịch, già dê) là diễn âm tên nhân vật chính của một tập
truyện của Phúc Lộc Đắc Nhĩ.
Vâng,
cấy ôn ni người Tây, nói tên Tây thì ai nghe cũng biết như nuốt nước đường cái
ót gọn trơn. Voltaire (1694-1778) ấy mà. Gia Địch là Zadig trong Zadig ou
la Destinée, conte de Voltaire.
Voltaire (1694-1778) |
Năm
1957, thầy Cao Hữu Hoành dạy Pháp văn tam C; đệ tam học thế kỷ 18 của văn
chương Pháp. Do đó thầy Hoành đem cuốn Zadig bảo chúng tôi đọc và thầy hướng dẫn.
Nhưng gió thổi hết. Tuy vậy, cả cuộc đời, tôi vẫn thích Voltaire. Tôi cứ tự hỏi câu nói triết lý: il faut cultiver notre jardin (hãy
trồng xới mảnh vườn của chúng ta) là từ cuốn Zadig hay Candide. Nói thiệt, có lẽ
học tiếng Pháp e không chí căn chí cốt như thế hệ ông già, nên chỉ lớn phớn cho
xong chuyện. Tôi đã làm hết hồn một bà người Pháp khi nói đã học ba thế kỷ văn
học Pháp 17, 18 và 19. Hù dọa bằng thích, tuy còn thua giở lật xem tranh.
Nhưng
không trách, việc học trong trường chỉ gợi ý. Vì lương tâm, qua năm hai ngàn,
tôi mới đọc hết cuốn Candide khi giới thiệu bài Thằng Khùng của Phùng Quán, Thằng
Khùng trong trại tù chính trị đã thuộc lòng Candide đọc cho bạn tù nghe.
Cũng
vậy, nay đọc Zadig nhớ tới thầy Cao Hữu Hoành mà thương. Thầy không xuống phòng
giáo sư để nghỉ, chỉ đứng ngoài lớp nhìn xuống sân, hút đều đều nối đuôi Melia
vàng.
Những
ai vào đệ thất trước và sau 1952 đều nhận thấy Pháp văn được chú trọng hơn Anh
văn. Pháp văn nhiều giờ hơn. Trong khi đi thi diplome, Pháp văn phải làm luận
và dịch, Anh văn chỉ có hai bài dịch. Và trong ba năm đệ nhị cấp, không thấy
văn học sử Anh Mỹ, học sinh hầu như không biết tên các văn nhân Anh. Đại học sư
phạm thì khác .
Hôm tôi ngồi ở Ngân Đình, Aux Coins des Blagueurs, thấy tôi lạnh vì gió sông mùa hè, ông bạn Mỹ lấy cái khăn ăn phủ lên vai tôi thì ông quản lý hay chủ nổi sùng, nói to: “Moi je suis français”. Tuy không hiểu ông muốn nó gì, tôi xoay qua giúp vui: Moi, je suis français aussi, j’ai froid. Rứa thì tui cũng là français nói tiếng bồi, nhưng không nói ‘je suis chaud’! Et bon, pas mal.
Nếu
contes của Perrault là chuyện thần tiên như La Belle au bois dormant,
Cendrillon thì contes của Voltaire nặng nề, không bay bỗng, rất trần gian, đầy
khổ lụy và rất hài hước, đầy châm biếm đau như bị chó cắn (sarcasme mordant),
và dĩ nhiên rất chi là triết lý. Của cả hai tác giả đều là chuyện đời xưa. Đời
xửa đời xưa, có bà bán dưa. Il était, (il y avait) une fois une vendeuse de
melon; Once upon a time, there was a melon merchant. Không phải là những truyện
ngắn, những đoản thiên, nouvelle (novellas, short story) mà đúng như tiếng
Anh là tale, chuyện kể.
Thật
vậy, chúng tôi muốn giới thiệu Zadig là chuyện nghe răng kể rứa mà Voltaire cho
là câu chuyện định mệnh, trình bày song ngữ Việt Pháp đối chiếu, xuất bản đã
lâu, ở Hà Nội 1928. Việt ngữ không khác gì bây giờ cho lắm về ngôn tự và chính
tả.
Zadig
là chuyện có hậu, chuyện của một chàng trẻ thông minh dĩnh ngộ, ba chìm bảy nổi,
vào tù ra khám, đã lên đoạn đầu đài v.v… rồi được lên làm vua. Những chặng đường
nầy thường được trình bày với các chi tiết hài hước. Một đại danh y không thể
làm cho Zadig khỏi cảnh chột vì con mắt bị thương bên trái, giá như bên phải
thì danh y đã trị lành. Voltaire dùng chuyện “cầm vồ bửa săn”, lấy quả tim chồng chưa chôn chữa bệnh cho tình
quân mới gặp. Voltaire đã thay quả tim bằng cái mũi.
Chuyện
vui nhất mà ai mó đến văn chương Pháp đều biết là Hành Lang Cám Dỗ. Le Corridor
de temptation là đầu đề đoạn văn tập đọc đã có trong sách. Zadig cam kết với
vua sẽ có một người thanh liêm nhất để giữ ngân khố, người trúng giải nhảy đầm
đẹp nhất; thí sinh phải từng người một đi qua hành lang tối mờ đầy vàng bạc,
kim cương … trước khi vào đại sảnh. Các ông quý tộc nhảy như mang gánh nặng,
chân cứng như củi vì sợ các thứ đã lấy rơi xuống sàn nhà. Chỉ có một gã thanh
niên nhảy như bướm bay vì không có gì sợ rơi. Người ấy được chọn, không chắc là
một nhà kinh tế giỏi nhưng hết sức thanh liêm.
Chương
cuối giúp chúng ta hiểu vì sao các cuộc thi hoa hậu hiện nay kèm theo những câu
hỏi “thông minh” (hoặc mang tính chất chính trị). Sau khi đã thắng các cuộc tỷ
thí võ công, Zadig phải giải đáp câu hỏi: Trong thế gian thì cái gì
vừa dài nhất vừa ngắn nhất, vừa nhanh nhất vừa chậm nhất, vừa có thể phân nhỏ
ra vừa bao la rộng rãi nhất; vừa bỏ phí nhất vừa được tiếc nhất, không có nó
thì không làm gì được, vừa làm cho những việc nhỏ mọn tiêu diệt, vừa làm cho những
việc lớn sống bền.
Zadig
trả lời: thời gian: không có cái gì dài hơn thời gian vô tận; không có gì ngắn
hơn vì khi ta định làm việc gì thì không đủ; chờ đợi làm thời gian chậm nhất,
sung sướng làm thời gian nhanh nhất. Ai cũng bỏ phí thì giờ, mất rồi lại tiếc.
Không thì giờ thì chẳng làm được gì. Cái gì không đáng truyền cho hậu thế thì
cho quên đi, sự nghiệp to tát thì giữ muôn đời.
Kỳ
thật, thí sinh phải trả lời những câu hỏi về cách trị dân, về tư cách cao quý
... Zadig đều trả lời thông suốt và được hội đồng kỳ mục cho làm vua.
Đoạn
kết rất vui, đúng là chuyện đời xưa đời xửa, nhưng Voltaire đã dẫn lối một nền
cộng hòa; các vua chúa đều do thi tuyển mà ra. Nhiều ứng viên nói với hội đồng
rằng những câu hỏi không cần thiết, chỉ cần võ công thượng thừa là đủ để trị nước,
giữ nước. Voltaire đã đi trước dẫn trước quan niệm tiến bộ quân sự và chính trị
tương hợp.
Voltaire,
với sarcasme mordant không tha một ai, từ Giáo Hoàng cho đến anh tú lờ khờ bằng
giả. Giáo hội đã khai trừ Voltaire. Khi Voltaire chết gia đình xin Giáo hội làm
phép lúc an táng nhưng bị từ chối.
Mãi
cho đến rất gần đây, “athéiste” không mang nghĩa vô thần mà là bất cứ ai chống
giáo hội như một trong những tổ chức tôn giáo. Nhiều phê bình gia cho rằng
Voltaire là một théiste, hữu thần, tin có đấng huyền nhiệm. Điểm nầy hiện rõ
trong Zadig tuy đầy rẫy châm biếm dành cho các lãnh tụ tinh thần tôn giáo nói
chung. Không biết Voltaire sẽ nói gì nếu sống hôm nay (tháng 4.2023) khi mục sư
John Blanchard, đứng đầu một mega church ở Virginia, bị bắt vì điều hành một ổ
mãi dâm và dẫn gái 17 tuổi (cảnh sát chìm) đến phòng ngủ khách sạn.
Zadig
cho thấy một Voltaire có tầm nhìn vô cùng rộng rãi. Không ngạc nhiên vì ông đã
soạn một cuốn bách khoa từ điển về triết học và lịch sử.
Thế
kỷ 18 được gọi là thế kỷ ánh sáng xuất hiện như con cá nhảy ra khỏi nước, khác
biệt với hai thế kỷ trước và sau. Thế kỷ nầy đã tạo cuộc cách mạng Pháp, ảnh hưởng
đến hiến pháp HK và ngay cả về sau hiến pháp Trung Hoa Dân Quốc của Tôn Dật
Tiên. Nói rằng tách biệt với thế kỷ sau không hoàn toàn đúng vì Rousseau đã mở
đường cho phong trào lãng mạn có Chateaubriand, Hugo v.v…Nhưng là một thế kỷ
nhiều lý luận; nhiều tác giả khó tính đã kết án mạnh mẽ thế kỷ nầy đã nẩy sinh
chủ thuyết duy vật, kể cả duy vật sử quan của thế kỷ 20 gây bao nhiêu đổ máu.
Các vị nầy có thể căn cứ vào quan niệm phi thần của Diderot khi ông hoàn tất bộ
bách khoa từ điển.
Lời
quy trách nầy không thể dựa vào tư tưởng của Voltaire. Contes de Voltaire
(Candide, Zadig. Micromega v.v…) mang rất nhiều tư tưởng Đông phương, không thuần
túy chuyện trên trời hay thuần túy dưới đất. Nếu thế kỷ 18 đưa đến duy vật thì
nó cũng tạo nên căn cứ cho chủ trương nhân bản, trong đó con người làm trung
tâm của mọi sinh hoạt, vừa tác động và thụ nhận. Il faut cultiver notre jardin.
Jardin của Voltaire vừa là xã hội, vừa là cuộc sống cá nhân, cuộc sống tâm
linh, là “tâm điền, tâm địa” của Khổng Lão Thích.
Về
phần Voltaire, vinh dự của ông là tên ông được dùng đặt tên cho một thế kỷ văn
học vô cùng đặc biệt: Le Siècle de Voltaire; giống như Gia Địch lên ngôi vua.
Chuyện
chàng Gia Địch, (xin down load dễ đọc) **
============================================
*Phúc
Lộc Đắc Nhĩ viết theo cách đọc xưa của Tàu (fou lou de el). Ngày nay Voltaire
chính thức phiên âm gần giống là 伏爾泰 phục nhĩ
thái. Phạm Quỳnh ngạc nhiên trí thức VN đọc trực tiếp sách Pháp mà gọi tên tác
giả theo kiểu Tàu không ai hiểu: Montesqieu, Mạnh Đức Tư Cưu. Thiết nghĩ các
nho sĩ làm quen với tư tưởng Âu Tây qua sách của Tàu và Nhật; hai tiếng nầy
không có mẫu tự La tinh phải viết theo Hán Tự. Nho sĩ VN chưa chắc đã thấy
Montesqieu, Rousseau…
**
Gallica in thiếu trang đầu, xin điền thế và dịch
Chapitre
I: Le borgne
Du
temps du roi Moabdar il y avait à Babylone un jeune homme nommé Zadig, né avec
un beau naturel fortifié par l'éducation. Quoique riche et jeune, il savait
modérer ses passions; il n'affectait rien; il ne voulait point toujours avoir
raison, et savait respecter la faiblesse des hommes. On était étonné de voir
qu'avec beaucoup d'esprit il n'insultât jamais par des railleries à ces propos
si vagues, si rompus, si tumultueux, à ces médisances téméraires, à ces
décisions ignorantes, à ces turlupinades grossières, à ce vain bruit de
paroles, qu'on appelait conversation dans Babylone. Il avait appris,
dans le premier livre de Zoroastre, que l'amour-propre est un ballon gonflé de
vent, dont il sort des tempêtes quand on lui a fait une piqûre. Zadig surtout
ne se vantait pas de mépriser les femmes et de les subjuguer. Il était
généreux; il ne craignait point d'obliger des ingrats, suivant ce grand
précepte de Zoroastre ….
Chương
I: Kẻ chột mắt
Vào
thời vua Moabdar, ở thành Ba By Luân có thanh niên tên Gia Địch sinh ra với tư
chất thiện hảo và nhờ giáo dục mà tốt thêm. Mặc dù giàu và trẻ, chàng biết tiết
chế các tham vọng, chẳng tha thiết gì; chẳng bao giờ tự phụ có lý hoàn toàn,
chàng biết tôn trọng các yếu hèn của con người. Đáng ngạc nhiên, tuy với đầu óc
đầy trí thức, chàng không bao giờ chế nhạo chỉ trích các lời qua tiếng lại ở
thành Ba By Luân, mơ hồ, nhai lui nhai tới, hổn tạp, bạo miệng, ngu dốt, khôi
hài thô tục, rỗng tếch. (Bởi lẽ), chảng đã học trong cuốn sách đầu tiên của
Dô Lộ Át rằng tự ái là quả bong bóng căng đầy hơi, kim chích lỗ nhỏ đủ làm bung
ra một trận cuồng phong. Chàng không bao giờ vênh vang đã khinh thị đàn bà, đã
đè bẹp, dìm đàn bà. Chàng rộng lượng, không ngại giúp kẻ vô ân bội nghĩa vì
chàng theo lời chỉ dạy của Do Lộ Át: Khi ăn, ngươi hãy cho chó ăn
cùng, dù chó cắn ngươi đi chăng”. …..
No comments:
Post a Comment