triệu mùa xuân
Tôn Thất Tuệ
Xuân ở bờ lau xuân tháng sáu
xuân ở bờ lau mưa không ướt nhánh
đâm cành mọng
dù mưa không ướt đất
ý xuân nồng
tháng hạ khô khan
cho thu mượn
tình xuân
thu ca vịnh
suốt ngày đông
giữ cành khô không cho gió mang đi.
Ôi trong
sáng, bình minh ướm nhụy
khi một
người từ bỏ ra đi
xin giao lại
ngai vàng điện ngọc
gốc
bồ đề khởi
thảo thơ xuân
chiếu
ánh sáng vùng thâm sâu duyên nghiệp
nhận
chân mình qua khỏi mộ chiêm
bao
lên tiếng
gọi tình yêu vũ trụ
có con người, trùng dế, cọp béo.
Kìa giọt
máu rơi từ thập
tự
dấu đinh
sâu gieo giống tình thương
dạy
con người đem
thân bón xới
đóa hoa
xuân trên sỏi đá bốc
hơi
và gánh chịu hàm oan thế kỷ.
Trong trầm
lắng nhiều
mùa xuân thắm đọng
như mẹ tôi
khâu áo mỗi chiều
mắt
trông ngóng đàn con đi học
trên đường làng có những bụi cỏ thơm thơm.
Và người
vợ lưng
gầy quảy
nặng
sắn
khoai khô qua khu rừng khốc
liệt
bón thân
tôi trong tù đày ác nghiệt
cho tôi thấy
một mùa xuân trở lại
để còn
cười và giữ lấy
tin yêu.
Xuân cũng nở xuân hiền cùng Matisse
những
mảnh trời
rực rỡ ý
thơ bay
những
màu tươi mang máu
hồn nhiên
được mẹ cho lúc bước vào đời.
Rồi
xuân nở khi lòng ta thương
mến
viên đá
hiền đánh dấu
quảng đường
xa
và thương
mến người
kia có miệng
cũng biết cười như người đẹp ta yêu.
Ta yêu em
gió xuân ta đang thở
bến
sao thưa chuyển
lòng khung trời hẹp
Triệu
mùa xuân ngập hồn
ta đang sống
mạch
máu đầy ta có cả triệu
mùa xuân.-
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Mộng đêm xuân . Tuấn Khanh . Sĩ Phú
No comments:
Post a Comment