kinh vô biện
tôn thất tuệ
Sáng chủ nhật gà tre quên gáy hay tại mình quên nghe?
Tâm bất tại thực bất tri kỳ vị, thầy Khổng kính,
tâm của tôi để ngoài bờ dậu con quạ đen nó mượn đi chơi
không trả lại còn chuyển cho con khỉ làm trò kiếm tiền mua gạo.
Tâm của tôi bấn nhừ như dẻ rách vì Jesus quở trách
có ý tà khi nhìn ống quần mỏng bay trong gió nơi công viên nhiều gió.
Tâm bất tại thực bất tri kỳ vị,
đàn tai trâu khổ tội triết gia, nói với đá cho côn trùng giác ngộ.
Tâm của tôi, chân lý què góc xó.
Kinh Vô Biện đã qua suốt tai trâu.
nét gầy
ttt
Ôi bất
giác, nét gầy trên mặt
làn mây nhỏ chấn ngang khung trời nhỏ
cuốn
trở lại
nhạc đề
năm cũ
sau bao ngày không ghé lại
tuy vẫn sống trong vòng kêu tiếng gọi
dấu
ngoắc tay.
Em ngụy trang bằng nụ
cười quảng
đại
nhưng
nét gầy
hiển lộ
bóng ngày qua.
thung lũng tàn phai
ttt
em chỉ thở những
cột khói chiều màu xám
nơi
bàn tay sơn nữ góc nhà sàn.
Một
con tàu xé nát tiếng lặng
thinh
bánh xe nghiến cắt ngang vùng u tịch.
Băng vữa rồi những
ngọn tóc mây,
rừng
gỗ tếch
đã về thành phố
đội
trên lưng những thây người thô tục.
Em trống rỗng trống không chờ hủy
diệt.
This comment has been removed by the author.
ReplyDelete