xuân quên
tôn
thất tuệ
Ta mê ngủ không thấy gì trời đất
không thấy ta một kẻ lưu đày
những bóng ma lẩn quẩn đọng bờ mi
như réo gọi tên ta từng nhịp.
Ta lặng yên làm người xa lạ
vì tên ta đã để đâu xa
hồn chan chứa những gì xưa cũ
xó nào đâu mà đặt để tên ta.
Ta vẫn ngủ chiều xuân nơi đất lạ
ý xuân nồng ru ta ngủ thêm say.
Đừng lay động cho mơ xuân vẫn thắm.
Ta mơ người quên bẵng cái tên ta
mà chỉ nhớ một dòng thơ vô nghĩa
ta viết ra không nói với đời
cho mối mọt đêm khuya ngâm vịnh
cho côn trùng nhảy múa với hồn oan.
Xin quên ta, kẻ điên cuồng vì hư ảo
xuân đã về và nhện giăng tơ
ta vẫn ảo, vẫn
còn đeo câu thơ vô nghĩa
chưa dám quên vì còn thương
em vô tận
em sang sông rửa sạch bụi trần
đời tinh khiết cần chi thơ nhạc người ơi!
No comments:
Post a Comment