nàng và
buổi chiều
Mahmud Darwish (1941-2008) Palestine
ttt dịch
Hôm chiều tối ấy, nàng cô đơn
Và tôi, cũng như nàng, tôi cô đơn.
Giữa tôi và những cây đèn cầy của nàng
trong
quán ăn mùa đông nầy
là
hai cái bàn trống.
[Không
có gì xáo động sự lắng thinh của chúng tôi].
Nàng
không thấy tôi khi tôi thấy nàng rứt một đóa hoa
đang
gắn
trên ngực.
Tôi
không thấy nàng khi nàng thấy tôi
đưa môi hôn nhẹ ly rượu vang.
Nàng
không xé khúc bánh mì của nàng
và
tôi, tôi không đổ nước lên cái khăn bàn bằng giấy.
[Không
có gì làm vẩn đục sự trong lành của chúng tôi].
Nàng cô đơn đã đành,
mà
tôi còn cô đơn trước vẻ đẹp của nàng. Tôi tự bảo:
Sao
cái mong manh nầy không ghép chúng tôi làm một?
Sao
tôi không thưởng thức cho hết ly rượu đầy?
Nàng không thấy tôi khi tôi thấy nàng tách đôi chân đã
gác chéo và duỗi thẳng.
Tôi không thấy nàng khi nàng thấy tôi cởi chiếc áo khoát.
Sự hiện diện của tôi không quấy rầy nàng, mà tôi cũng không
thấy bị quấy rầy gì từ phía nàng.
Chúng
tôi giờ nầy đang hòa hợp trong sự lãng quên.
Những bữa ăn riêng của mỗi chúng tôi đều ngon miệng.
Giọng nói của đêm đông mang màu xanh
biển.
Tôi
không còn cô đơn nữa, nàng không còn cô đơn nữa.
Chúng
tôi lắng nghe những thanh âm trong suốt thủy tinh.
[Không
có gì đập vỡ cái chiều hôm đêm tối nầy của chúng tôi].
Nàng
không nói rằng
Tình
yêu được sinh ra lúc đầu như một thể nhân có sự sống
rồi chung cuộc biến thành một suy cảm.
Và
tôi, tôi cũng không, tôi không nói
Tình
yêu chung cuộc biến thành một suy cảm.
Nhưng đâu đó, dường như là như vậy.-
(nguyên bản tiếng Arab, theo hai bản Anh và Pháp, không biết dịch giả)
Elle,
le soir
Mahmud Darwish (1941-2008)
Elle est seule, le soir
et moi, comme elle, je suis seul…
Entre moi et ses chandelles
dans le restaurant hivernal,
deux tables vides. [Rien ne trouble notre silence]
Elle ne me voit pas quand je la vois
cueillir une rose à sa poitrine.
Je ne la vois pas quand elle me voit
siroter un baiser de mon vin…
Elle n’émiette pas son morceau de pain,
et moi, je ne renverse pas l’eau
sur la nappe en papier.
[Rien ne ternit notre sérénité]
Elle est seule et je suis seul
devant sa beauté. Je me dis :
Pourquoi cette fragilité ne nous unit-elle pas ?
Pourquoi ne puis-je goûter son vin ?
Elle ne me voit pas quand je la vois
décroiser les jambes…
Et je ne la vois pas quand elle me voit
ôter mon manteau…
Rien ne la dérange en ma compagnie,
rien ne me dérange, nous sommes à présent
unis dans l’oubli…
Notre dîner, chacun seul, fut appétissant,
la voix de la nuit était bleue.
Je n’étais pas seul, elle n’était pas seule.
Ensemble nous écoutions le cristal.
[Rien ne brise notre nuit]
Elle ne dit pas :
L’amour naît vivant
Et finit en idée.
Moi non plus, je ne dis pas :
L’amour a fini en idée.
Mais il en a tout l’air…
She and the evening
Mahmud Darwish (1941-2008)
It is night and she is lonely
and I am lonely like her,
between her candle and mine are two empty tables
in this winter restaurant.
Nothing disturbs the silence between us
She doesn't see me when I catch her plucking a rose
from her breast and I don't see her when she catches me
sipping a kiss from my wine…
She doesn't crumble her bread and I don't spill water
on the paper tablecloth.
Nothing disturbs the serenity between us
She is alone and I am alone with her beauty. Why doesn't
frailty bring us together? I ask myself: Why not
taste her wine? She doesn't see me as I watch her
crossing her legs and I don't see her watch me
when I remove my coat. Nothing of me disturbs her
and nothing of her disturbs me, we're in harmony
with forgetfulness…
Our supper, each of us alone, is delicious.
Night's voice is blue, I'm not alone
and she's not alone as we listen together
to its crystal.
Nothing disrupts our night.
She doesn't say:
Love is born a living creature
and becomes an idea.
And I don't say:
Love has become an idea…
But it seems to be so.
No comments:
Post a Comment