hồ cạn, chiếc xô không
tôn thất tuệ
Nơi đất trà thơm hương của núi
những đoàn người đi chân đất
về nơi suối nhỏ
với vỏ trái bầu khô như hồ lô tiên tử
những thiếu nữ miền thượng
đi lấy nước bên bờ lau.
Nơi tạm dung ngày ngày em xách nước
chiếc xô màu bằng nhựa hay bằng nhôm
em đã biết những lần không có nước.
Anh đã đến bờ hồ ôm chân núi
anh van xin thủy thần ngự trị
đừng ôm hết suối đời dịu ngọt
xin san sẻ cho những con người khô héo
chút nước xanh những buổi trưa hè.
Nơi bệ ngọc một nàng tiên xinh đẹp
chỉ nhìn anh không nói nửa lời
phất tay áo quay về đoàn nữ nhạc
nhạc tấu lên nghìn khúc diễm ảo:
Đây khe lạch đường tơ góc núi
đây thác lũ ngày mưa giọt nặng
đây hồ lắng gương trăng chưa vỡ
tiếng nguyệt cầm ai thả dáng lung linh.
Rồi anh đến một vùng nước mắt
trong lòng tay tiên nữ thiếu nụ cười
nàng chỉ khóc cho tay thêm nặng
đàn vẫn hầu như nước chảy triền miên.
Giọt nước mắt âm vang như sét
bặt tiếng đàn nghệ sĩ lừng danh.
- Thư sinh hỡi, đường xa sao chẳng ngại,
đến tận đây chỉ vì giọt nước thôi?
Nhà thiếp ở cũng xây bằng nước
nước tràn dâng nước tràn đầy
nhưng thiếp khóc vì chàng không đem về được.
Chàng về đi, xin đừng năn nỉ.
Đời vô đạo, ruộng cao dư nước.
thượng điền tích thủy hạ điền khan.
Anh trở lại ruộng thấp nứt nẻ
còn thấy em bên hồ nước cạn
chiếc xô không. Thái Lan 11.1982
No comments:
Post a Comment