kinh thủy huyễn
tôn thất tuệ
Ôi xa vắng đem em vào vô tận
của nhớ nhung thương cảm nghẹn mất lời
ta cố viết cho em khúc hòa tấu
mà âm thanh xuôi ngọt hơn đường
nhưng vị đắng trào lên đĩnh não
toát mồ hôi gió lạnh đánh nghiêng thuyền.
Ta bỏ cuộc
sợ đau thương cho những ngón tay đàn
sợ đau thương cho hàng thính giả
sợ đau thương cho bầy nhạc cụ.
Trong ngõ cụt ta mất dòng hứng khởi
trong ngõ cụt ta mất triệu ý thơ
và mưa nắng hằn lên đường sinh tử.
Ta mải miết tìm em trong hủy diệt
của vô tri vô cảm giữa dòng đời
nhưng chung cuộc rừng mơ lên tiếng
kêu 'đóa cúc' ló dạng dưới mặt trời.
Em hiển lộ bao xa khung trời kín
choáng không gian khải tượng mộc linh thùy
ta chấp thủ, trì kinh thủy huyễn,
suối tóc em mây trắng khởi nguồn.-
No comments:
Post a Comment