add this

Thursday, July 31, 2025


NGƯỜI SAIGON…XƯA
(không biết tác giả)

Lần đầu tiên lên Sài Gòn là để đi thi đại học.
Tôi và một thằng bạn thi chung trường nên đi chung với nhau. Ở thì không lo vì đã có nhà người quen ở bên kia cầu chữ Y.
Chỉ lo cái chuyện ăn uống giữa hai buổi thi. Ngay sau khi thi xong môn đầu tiên, hai đứa kéo nhau ra quán cạnh trường kêu hai dĩa cơm sườn. Cầm cái muỗng, cái nĩa để ăn cơm dĩa mà cứ lọng cọng. Ăn hết dĩa cơm, uống cạn mấy ly trà đá tự múc ở trong cái xô để ở góc quán, mà bụng vẫn trống không.

Nhỏ lớn ở quê khi nào đi đâu xa thì cơm đùm, cơm bới mang đi theo chứ có khi nào ăn cơm tiệm để mà biết kêu cơm thêm. Kêu thêm dĩa nữa thì không dám, vì sợ không đủ tiền ăn cho ngày mai, ngày kia… Ngó quanh ngó quất, thấy bàn nào cũng để một nải chuối, mọi người ăn xong cứ thuận tay bẻ, người một trái, người hai trái. Thế là hai đứa sáng mắt, chuối này chắc người ta cũng cho không như trà đá. Vậy là, chỉ một loáng nguyên cả nải chuối để trên bàn chỉ còn đống vỏ. Khi tính tiền, thấy phụ quán cứ đếm đi đếm lại mấy cái vỏ chuối để trên bàn rồi nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại liếc qua bà chủ quán đang đứng gần đó cười mím chi thì đâm lo. Không biết tiền mang theo có đủ để trả không.

Nhìn hai đứa gom từng đồng bạc để bỏ lên bàn, bỗng nhiên chủ quán bước lại.
“Thôi, tính hai dĩa cơm thôi. Phần chuối chắc là không biết có tính tiền nên lỡ ăn, chị không tính. Ngày mai ăn có thiếu thì cứ kêu cơm thêm mà ăn, để bụng đói không làm bài được đâu.

Chỉ có nải chuối, cho thấy tính cách người Sài Gòn.
Cuộc sống không thẳng tắp. Bon chen lên Sài Gòn không phải lúc nào cũng dễ kiếm tiền. Cũng trong những năm thập niên 1980, có lần, tôi thử sức mình với nghề đạp xích lô. Mượn chiếc xe của ông chú vào buổi sáng, lúc ấy chú cho xe ở nhà để ngủ sau một đêm chạy mối chở hàng. Lần đầu tiên chạy xích lô chỉ có chạy xe không từ bên này sang bên kia cầu chữ Y đã muốn hụt hơi. Thế nhưng vẫn rán vì trong túi không còn tiền. Chạy lòng vòng Sài Gòn cả tiếng đồng hồ, ngang qua rạp Quốc Thanh (đường Nguyễn Trãi), thấy một đôi nam nữ đi ra, tay ngoắt, miệng kêu: “Xích lô!”.
Luồn tay kéo thắng ngừng xe lại hỏi:
“Anh chị đi đâu?”.
– Cho ra bến xe Miền Tây. Nhiêu ?

Dân miền Đông mới lên Sài Gòn tập tành chạy xe kiếm sống, biết bến xe Miền Tây đâu mà cho giá. Thôi đành chơi trò may rủi:
“Dạ, em mới chạy xe chưa rành đường, anh chị chỉ đường em chở. Tới đó cho nhiêu thì cho”.
Tưởng không biết đường thì người ta không đi, ai dè cả hai thản nhiên leo lên. Người con trai nói:
“Mười lăm đồng mọi khi vẫn đi. Cứ chạy đi tui chỉ đường”.
Sức trẻ, thế mà vẫn không chịu nổi đường xa, đạp xe chở hai người từ rạp Quốc Thanh đến chân cầu Phú Lâm thì đuối, liệu sức không thể nào qua khỏi dốc cầu đành tính chước bỏ của chạy lấy người. Xuống giọng:
“Em mới chạy xe, đi xa không nổi. Anh chị thông cảm đi xe khác giùm”.
Ai ngờ người con trai ngoái đầu lại:
“Tui biết ông đuối từ hồi nãy rồi. Thôi leo lên đằng trước ngồi với bà xã tui. Đưa xe đây tui đạp cho. Tui cũng từng đạp xích lô mà !”.
Thế là, vừa được khách chở, lại vừa được lấy tiền. Không phải 15 đồng mà tới 20 đồng.
Chắc cũng chỉ có người Sài Gòn mới khoáng đạt như vậy !

Người Sài Gòn tốt bụng, chia sẻ không từ những chuyện cá biệt, người nơi khác vào Sài Gòn hỏi đường thật dễ chịu. Già trẻ, lớn bé, gặp ai hỏi người ta cũng chỉ dẫn tận tình. Có nhiều người còn bỏ cả công việc để dẫn kẻ lạc đường đi đến đúng địa chỉ cần tìm. Có những địa chỉ nhiều người hỏi quá, thế là người Sài Gòn nghĩ cách viết hoặc bỏ tiền ra đặt làm một cái bảng đặt bên lề đường, gắn vào gốc cây. Đôi khi, kèm theo một câu đùa, câu trách rất Sài Gòn ở cái bảng này khiến ai đọc cũng phì cười. Như cái bảng viết trên nắp thùng mốp trên đường Sư Vạn Hạnh mới đây:
“Bà con nào đi photo thì qua bưu điện bên đường. Hỏi hoài mệt quá!”.
Đi xe ôm, taxi, gặp đúng dân Sài Gòn thì mười người hết chín không lo bị chặt chém, vẽ vời. Đôi khi, kêu giá là vậy, nhưng khách không có tiền lẻ hoặc hết tiền người ta còn bớt, thậm chí cho thiếu mà không cần biết khách ở đâu, có trả hay không.
Với người Sài Gòn, đó là chuyện nhỏ.


Ở Sài Gòn, cho tới bây giờ vẫn còn nhiều nhà để một bình nước suối trước nhà, kèm thêm một cái ly, một cái bảng nước uống miễn phí.
Và bình nước này không bao giờ cạn, như lòng tốt của người Sài Gòn. Sẽ có nhiều người bảo cái ly nhiều người uống, bẩn chết đi được, nhưng không biết họ có cách nào hay hơn ? (mua ly giấy, uống xong vứt…. mời các người ấy về Sài Gòn mua ly giấy cho khách thập phương dùng).

Có người đã phát giác, khi bạn chạy xe trên đường phố Sài Gòn, nếu có ai đó chạy theo nhắc bạn gạt cái chân chống, hay nhét lại cái ví sâu vào túi quần thì đích thị đó là người Sài Gòn!.
Bi giờ còn vậy nữa không? Cũng còn, nhưng mà nếu bạn không gặp người như vậy ở Sài Gòn là vì những người mà bạn gặp đó không phải là người SàiGòn!
Tui hỏi anh cyclo :
“Đạp từ rạp Rex về cầu Chông (nhà tui) giá bao nhiêu?”.
Anh nói “20 ngàn”. Tui nói “30 ngàn thì tui mới đi”.
Anh cyclo lập lại “20 ngàn”. Tui cũng nói như cũ.
Anh cyclo tưởng tui là thằng này khùng và nói “Thôi lên xe đi”.
Đến nhà, tui đưa anh 30 ngàn và cám ơn.

Năm 1978 khi ra tù tại ga xe lửa đường Lê Lai, một anh cyclo đến hỏi tui:
“Về đâu?”, nhưng khi nhìn thấy bộ đồ tù tui mặc nên anh nói câu mà tui nhớ đời
“Lên đi thằng ông nội, tui chở về…Không có tính tiền đâu”.
Làm sao tui quên được câu nói đó.
Người Sài Gòn là như vậy bạn ơi!
Dù bạn quê quán ở đâu, trước 1975 đã sống lâu tại Sài Gòn, bạn vẫn là Người Sài Gòn.

Đó là Người Sài Gòn Xưa, còn “Người Sài Gòn Nay” thì chẳng biết ra làm sao !!!
Người Saigon Xưa, họ đâu rồi?!



Saturday, July 26, 2025


 

kỷ vật rừng xanh

tôn thất tuệ

Một thân cây đổ
một tiếng buồn rơi
hôm nay anh chết
khi vừa mới học
nghề rừng hôm qua.
Tay búa anh đùa chơi
như người ta tạc tượng
tạc tượng người yêu.

Người yêu anh đi
anh buồn anh nhớ
nhưng cây kia ngã đổ
anh nát thịt tan thây.

Tôi vội về báo tin anh chết
nhưng người ta lạnh lùng
rồi người ta lạnh lùng hỏi
anh đốn được bao cây.

Tôi sửng sốt
ngập ngừng tính nhẫm trên tay
trừ một cây tôi làm kỷ vật
kỷ vật của rừng xanh
kỷ vật của đời anh.-

Friday, July 11, 2025

 

Hữu Thỉnh thỉnh thơ kẻ khác

THƠ ÔNG THỈNH GIỐNG HỆT THƠ REINIG!
FB Do Hoang July 5 2025 đăng lại từ FB Trần Xuân 


Chủ tịch hội Nhà Văn Việt Nam Hữu Thỉnh có bài thơ HỎI in trong tập "Thư Mùa Đông", nguyên văn:

Tôi hỏi đất :
Đất sống với đất như thế nào ?
- Chúng tôi tôn cao nhau
Tôi hỏi nước :
Nước sống với nước như thế nào ?
- Chúng tôi làm đầy nhau
Tôi hỏi cỏ :
Cỏ sống với cỏ như thế nào ?
- Chúng tôi đan vào nhau
Làm nên những chân trời.
Tôi hỏi người :
Người sống với người thế nào ?
Tôi hỏi người :
- Người sống với người thế nào ?
Tôi hỏi người :
- Người sống với người thế nào ?

Christa Reinig
Đọc hết bài thơ của Hữu Thỉnh, tôi ngờ ngợ đã đọc được bài này ở đâu rồi. Lục trí nhớ và tìm kiếm thì hóa ra đó là bài Sống Với Nhau Như Thế Nào? của nữ sĩ người Đức Christa Reinig, sinh năm 1926 tại Berlin, mất năm 2008 tại Munich.
Dưới đây là bài thơ của bà, bản tiếng Việt, không ghi tên người dịch.

Tôi hỏi đất :
Đất sống với nhau như thế nào ?
Đất trả lời :
Chúng tôi làm nền móng cho nhau
Tôi hỏi nước :
Nước sống với nhau như thế nào ?
Nước trả lời :
Chúng tôi hòa lẫn vào nhau
Tôi hỏi gió :
Gió sống với nhau như thế nào ?
Gió trả lời :
Chúng tôi nâng cánh cho nhau
Tôi hỏi mây :
Mây sống với nhau như thế nào ?
Mây trả lời :
Chúng tôi tan biến vào nhau
Tôi hỏi cỏ :
Cỏ sống với nhau như thế nào ?
Cỏ trả lời :
Chúng tôi hòa quyện và réo rắt bên nhau
Tôi hỏi người :
Người sống với nhau như thế nào ?
Không ai trả lời
Không ai trả lời
Không ai nói gì cả.
Vì người đang bận giận hờn và chà đạp lên nhau
Vì người còn chôn chặt nụ cười và không cùng chia sẻ
Vì người còn nghi kỵ và mưu chước lẫn nhau
Vì người còn nặng nỗi thương đau
Vì người còn quên cách yêu nhau
Vì người còn chưa biết được rằng sự sống vốn rất mau...tàn lụi...
• • • • •
Căn cứ tài liệu trên thì sau khi đọc bài thơ của Reinig, Hữu Thỉnh đã khôn khéo cắt đi vài đoạn, thay một số chữ; còn cấu tứ, diễn ý và hình thức thể hiện thì giống hệt bài thơ của nữ sĩ người Đức.
Ông Hữu Thỉnh đường đường là chủ tịch hội Nhà Văn Việt Nam, nhưng với việc làm mờ ám trên đây thật khó chấp nhận. 

============================================================

Huế trong sương sớm

========================================================




Tuesday, July 8, 2025

chiều trong tiếng sóng, đoản văn




Sóng thần, mộc bản Hokusai, Nhật Bản, 1829

CHIỀU TRONG TIẾNG SÓNG
Tôn Thất Tuệ

Những ngọn lá mì trên những thân cây gầy yếu nhởn nhơ với gió nhẹ trên đồi như kêu gọi những ngọn tre sà xuống mặt suối tràn đầy. Đàn vịt trời bỏ cánh nhẹ êm rong ruổi trên nước. Lau lách làm dáng soi bóng qua cái kính thủy vĩ đại không góc cạnh ấy. Những nét sơ phát nầy vẽ cho cô em cái tịch liêu của một góc trời thật xa vùng Saigon. Những buổi chiều như vậy đã cầm chân tôi, tuy chỉ phút chốc, khỏi cơn xoáy của kẻ lưu đày trên đất mẹ.
Cuộc đời lao lung thế ấy càng làm mình suy nghiệm về những gì tầm thường nhất như giọt sương đọng trên lá, tiếng chim buông thả như tiếng chiều tiễn ngày. Những đợt sóng suy tư cũng sinh động như những biến thái màu sắc trên khóm hoa bằng lăng tím dưới chân đồi.
Chỗ tôi ở sau ngày ra khỏi rừng tội đẹp lắm, đẹp trong thế tự tại của nó mà thôi. Một mái nhà tranh chễm chệ trên ngọn đồi bao quanh bởi một dòng suối với lũy tre gai chằng chịt tạo ra một thế giới u tịch. Tôi đến đấy vì thời cuộc để mỗi sáng khuya nghe tiếng xe bò lạch cạch xa xăm, tập quen sống với đống khoai mì, miệng câm như quên tiếng người.
Bên đồi kia có một ngôi chùa của các ni sư. Chùa lợp tranh, các nữ tu ngày ngày cuốc đất, lặn lội trong bùn. Mỗi chiều gió đưa kinh xuôi về hướng nhà tôi. Hôm ấy đang cùng dọn đống cỏ khô với tôi, bà xã tôi hỏi kinh gì. Hẳn nhiên đây không phải lần đầu tiên cô học trò năm xưa nghe thứ tiếng ấy; nhưng sao bây giờ mới hỏi. Thật ra tôi đã thấy cái gì là lạ vì tiếng kinh tụng có tính chất giao hưởng, phải chăng vì cộng với sự ba động của gió, của nhịp phách lau lách, với những cánh chim vỗ trên không.
Tôi không trả lời tuy biết đó là Kinh Bát Nhã. Tôi bảo hãy nghe như một thứ nhạc trong chiều. Hãy lắng nghe như những con vịt trời thưởng thức, như cỏ tranh đánh nhịp với chồi lau trắng mà ê a hát theo.
Ấy thế, tôi đã vẽ cho cô em một buổi chiều. Chiều ấy không ghi lại bằng những dấu của nghịch cảnh hay cái xao xuyến dật dờ. Chiều ấy có:
một lời kinh bay nhẹ buổi chiều êm
quên chữ nghĩa mà nghe nhạc hòa tan trong gió
như tiếng sóng đập vào trí tưởng
gọi linh hồn qua khỏi mộ chiêm bao.
• • • • • • • •
Phụ bản
MẶC KHẢI
Tôn Thất Tuệ

Tôi có cái chòi tranh bên suối
chằng chịt luống tre gai
khuất dấu hình hài
của những ai mới đến
chôn cuộc đời bên những vồng khoai.

Ven đôi bờ dòng nước
hai thế giới miệt mài
lủi thủi đứng bên nhau
lủi thủi đứng xa nhau
không đường qua lối lại
chằng chịt luống tre gai.

Tiếng gà gáy bên kia vọng lại
như tia sáng nhuốm màu mặc khải
vén rèm che để biết có người.
Tiếng gà gáy vùng xa tối lạnh
thêm cô liêu cho đất đá trân trơ.

Từ nơi kia có tiếng gà gọi lại
dấu chân đời bên những ngọn khoai
người nhẫn nhục đành quên tiếng nói,
gà gọi thay, gà nói tiếng người.-

 =====================================

Chợ Tết Huế xưa


Wednesday, July 2, 2025


Đêm mới sau Ngàn Một Đêm Ba Tư

Tôn Thất Tuệ


Dạ thưa, 1978 sau khi tốt nghiệp đại học Trảng Lớn, tôi về vùng quê quận Long Thành, Biên Hòa, còn may vợ tôi giữ chừng 1% cục nợ đèn sách là hai cái thùng giấy đựng sách dưới kẹt giường không bị tịch thu. Của quý thứ hai là một cái radio transistor nhỏ bằng cái phone tablette ngày nay chỉ khác là dày gần chừng 4 hay 5 lần, chỉ có hai chữ Việt là tắt mở, hình thái là cái hộp plastic. Có lẽ là những thứ thả ra ngoài Bắc, vì chỉ có làn sóng ngắn. Đó là cái radio tốt nhất của tôi, từ khi nghe radio đèn, chuyển qua transistor.

Buổi chiều mới dám nghe, đứng trước cửa bảo đảm không ai thấy. Mở ra mà nghe: "bi bị xi lận đân inh quợ quảng pú lện tài" thì biết đúng là BBC tiếng Việt sẽ tới ngay, vì chương trình nầy tiếp theo tiếng Tàu (BBC Luân Đôn Anh Quốc Quảng Bá Điện Đài). Tôi đã ngấy cái đài được ca tụng là trung thực nhất thế giới và được người Việt cho là nhanh nhất vì BBC thông báo cùng ngày tai nạn Cầu Thị Nghè, hội chợ trong Sở Thú do ông Diệm tổ chức.

Tiến bộ theo thời gian, 1975 BBC đã đi quá nhanh đã cho VC vào các tỉnh các ba ngày trước khi dép lốp thực sự bước chân vào vườn. Nhưng làm gì hơn là nghe BBC, cái móc nối duy nhất với thế giới từ chốn cô tịch nầy nơi tiếng gà thay tiếng người.

Không biết là để giúp thính giả hay hậu thuẩn chính sách kinh tế mới, BBC dành nhiều thì giờ trình bày cách trồng khoai lang, trồng sắn, ủ phân ... Tôi học chữ "phủ bồi" là dùng lá cây, rơm rạ bao quanh cây để giữ độ ẩm và tránh bốc hơi. Tôi đã nghe chưa xong một chương trình dài nhiều ngày. Lần đầu, xướng ngôn viên đọc một đoạn có nhiều danh từ như nhân quyền, dân chủ, và hỏi phải chăng là bản tuyên ngôn độc lập 1776 của Mỹ?

Ông tự trả lời không. Đó là câu mở đầu tuyên ngôn độc lập 2/9 của Hà Nội. 
[Sự thật bản tuyên ngôn mở đầu bằng câu trích của Mỹ, có nói rõ xuất xứ 1776. "Tất cả mọi người đều sinh ra bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được, trong những quyền sống, quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc"
... all men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable Rights, that among these are Life, Liberty and the pursuit of Happiness.-]


Nói vậy đài không nhắm ca ngợi Hà Nội như đã ủng hộ mở đường cho VC. Trái lại muốn nói nếu không có HK thì không có chuyện HCM xuất hiện. Đại tá Patty đã cho HCM một bản dịch, một bàn máy đánh chữ. Patty đứng sau HCM khi HCM tuyên đọc. Trên không, phóng pháo cơ HK bay lượn ủng hộ cuộc meeting.

Hồi ký của Landsdale cho biết ông đi từng ngõ ngách, gặp đại diện các phe phái, các làng đạo vận động ủng hộ HCM, nói rằng HCM sẽ chủ trương hòa hợp, ông đã giải tán đảng CS Đông Dương. Nhưng bên trong, Dean Acheson xác nhận chính ông đã điều khiển hoạt vụ nầy khi đứng đầu tình báo Mỹ ở ĐNA (Dean Acheson sau thế chiến là ngoại trưởng thứ 51 của Harry Truman).

BBC nói tiếp, HK đã chống lại HCM. HCM thực tiển, Mao Trạch Đông đã chiếm Hoa Lục, không nên theo bà con xa mà phải theo láng giềng gần; hơn nữa con người HCM một nửa Nga, một nửa Tàu. (Ca dao VN: bà nuôi cho uổng công bà, mai sau tui lớn tui tìm cha tui về).

Chủ định bài tập viết hôm nay là nói về Mỹ ném bom Một Răng (Iran, Ba Tư) nhưng chuyện làm quà quá xa lại chưa xong.

Số là lúc ấy 1979, BBC hăng tiết vịt, tường trình sôi nổi các cuộc bất ổn dân sự ở Iran. BBC như đang thổi phồng, thổi kèn thúc quân các cuộc biểu tình Phật Giáo chống ông Diệm. Thính giả nghe như Konemi đã đặt chân lên Tehéran. Lúc ấy BBC nói chi nghe nấy. Đài VOA sóng rất yếu, có lẽ Mỹ không tha thiết gì nữa trong phần tiếng Việt.

Nhưng tạm đủ cho thấy tình hình Iran giống như Saigon 1975. HK không còn ủng hộ chính phủ của vua Shah; chuẩn bị cho ông ra đi ngon lành an toàn như ông Thiệu ông Khiêm. Có một chính phủ đệm, lót đường cho êm như chính phủ Dương Văn Minh và những luận điệu làm êm tránh việc dân quân bị đặt vào chân tường. Chính phủ nầy cam kết Iran sẽ không chấp nhận thần quyền, hãy để yên cho Konemi trở về hoạt động trong một xã hội Iran đa dạng. Ông về đây chơi trò cạnh tranh, ông sẽ chỉ là một trong những kẻ chạy đua. Khối người chống giáo quyền rất lớn; hiến pháp quân chủ lập hiến 1921 đã mở đường Âu hóa và đa số dân chúng không thích thần quyền, họ sẽ chống Konemi chủ trương nghịch lại. Phải nói vậy vì chính phủ Iran đã mời Konemi về. Tòa đại sứ Mỹ sẵn sàng hậu thuẫn chế độ mới, sau khi đã từ chối giúp vua Shah phương tiện giữ trật tự.

Vua Shah ra đi ngày 16.01.1979 để chính quyền cho hội đồng nhiếp chánh và thủ tướng Sapour Barkhtiar. Barkhtiar đã mời Konemi về như Dương Văn Minh đã mời Mặt Trận vào để hòa giải hòa hợp dân tộc. Nhưng ông bị còng tay. Barkhtiar không hơn gì, ông chỉ tại chức 36 ngày khi người ông mời về tuyên bố chính phủ của ông bất hợp pháp. 10 ngày từ khi về nước đủ để cho Konemi lật đổ chính phủ quân chủ và chính quyền chuyển tiếp, chống Mỹ ra mặt, thiết lập một quốc gia Islam. Barkhtiar phải chạy trốn, xuống bờ biển tìm thuyền tẩu thoát. Đến Paris, ông bị hai hung thủ Iran giết tại tư gia. Dương Văn Minh bị còng tay nhưng hậu vận còn khá, không bị hạ sát như Barkhtiar.

Bề mặt, sự trợ giúp của HK trong lần Konemi trở về không rõ ràng như trường hợp HCM. Nhưng đó là một bài tính toán trên một địa bàn rộng hơn. Thế rồi Konemi cũng trở về gốc cội Islam Shia, chơi cho chú Sam xất bất xang bang, tiêu đời một Carter.

Mỹ dội bom Iran sau khi tính ngược bài toán cũng như Mỹ thả bom Hà Nội sau khi chấm dứt uyên ương Patty HCM. Lịch sử trở lại một cách tinh tế, không sao y bản chánh như vẫn có thể tìm những nét Mozart trong các concerto Beethoven.

Iran có nền văn hóa lâu đời của xứ Ba Tư và là nơi phát sinh đạo Zoroastre nhưng đến thế kỷ thứ 8 đã Hồi giáo hóa và từ thế kỷ 16 công nhận Islam Shia là quốc giáo. Yếu tố tôn giáo nầy vô cùng quan trọng trong thế cờ hiện nay.

Từ 1901, Anglo Persian Oil Compagny độc quyền bán và sản xuất dầu, đó là doanh vụ nhiều lợi nhuận nhất của Anh. 50 năm sau, 1951, thủ tướng Mohamad Mosaddegh chủ trương lấy lại các trữ lượng dầu và không để cho Iran lệ thuộc ngoại quốc; ông đã quốc hữu hóa công ty nầy. Thủ tướng Anh Churchill dự định cho đổ quân chiếm Iran nhưng không được HK ủng hộ, bèn tính chuyện đảo chánh. Mosaddegh biết nên đã đóng của tòa đại sứ Anh và yêu cầu mọi nhân viên Anh về nước.

Nov 1952 Eisenhower được bầu làm TT thay Harry Truman. Ngày đầu tiên tại WH, vị TT thứ 34 nầy đã ra lệnh ngoại trưởng Foster Dulles và người em Allen Dulles, giám đốc CIA, thông tri chính phủ Anh rằng HK muốn hạ bệ Mosaddegh. Lý do, quốc gia nào không quyết liệt nhất tâm theo Mỹ đều là kẻ thù của Mỹ; Mosaddegh là người chủ trương quốc gia. Iran không chóng thì chầy sẽ trở thành Trung Cộng thứ hai trong bàn tay của Liên Sô; Iran có tài nguyên vô giới hạn, có biên giới dài chung với Liên Sô.

Aug 15 1953, quân đội đảo chánh với sự hổ trợ của Anh Mỹ và tăng lữ Hồi Giáo Shia. Vua Shah chỉ định tướng Zahedi làm thủ tướng. Sau đó vua Shah đã tự giải thoát khỏi chức vụ tượng trưng theo hiến pháp để trở thành một nhà cai trị độc đoán nhưng chủ trương canh tân.

Anh Quốc có dính máu ăn phần nhưng miếng bánh lớn nhất dành cho HK. Sự xuất hiện của nhà cải cách độc đoán Shah cũng là khởi nguyên ảnh hưởng quyết định của HK. Vua Shah cần lực lượng công an Savak. HK bèn huấn luyện và trang bị cho ngài xài.

Tăng lữ Hồi Giáo coi bộ thiệt thòi hơn Anh Quốc tuy đã ra công hãn mã giúp hạ bệ Mosaddegh. Hồi giáo tiếp tục bị thanh trừng bởi công an Savak khi chống các cải cách của nhà vua như hủy bỏ khăn bao đầu, che mặt, cho phép đàn bà mặc quần tây như đàn ông vv... Nhà vua đã bỏ giáo luật Shia và dùng luật pháp Tây Phương.
Quân chủ của Iran tân thời (modern Iran) một mặt khai phóng xã hội khỏi giáo luật Shia quá khích, một mặt gây những mâu thuẩn xã hội. Phía chống đối trộn lẫn những trào lưu quá khích và tôn giáo. Cả hai thế lực trong và ngoài chính quyền cấu xé nhau.
Tuy vậy, cốt cậu Iran mà hồn cô HK đưa đến một xã hội phân hóa. Chính phủ Carter đã nhận thấy rằng công cụ mật vụ mà HK đã huấn luyện và trang bị không làm gì ngoài tra tấn bắt bớ vi phạm nhân quyền. Không rõ những tố cáo của Washington là thực lòng hay vì cung nữ Một Răng đã về già rụng hết răng.
Lực lượng chống đối gồm phần chính là khối Hồi giáo Shia. Hệ phái nầy xây dựng vị trí ảnh hưởng của mình từ cuối thế kỷ 19 khi thành công cầm đầu phản đối nhà vua cho một hãng thuốc lá của Anh buôn bán độc quyền trong 50 năm. Quyết định nầy đã sẽ đập nồi cơm của 200 ngàn nông dân trồng thuốc và mấy chục ngàn người sống nhờ mua bán thuốc lá.
Nay nếu cần ai thay thế cho triều vua Shah thì không còn ai hơn là tăng lữ Shia. Hơn nữa lý thuyết của nhóm nầy là chống cộng sản. HK đã quá mỏi mệt với VN đành thỏa hiệp rút lui và muốn Iran gánh bớt vì Iran chung biên giới dài với Nga sô và có thể từ đấy mà tuyên truyền xâm nhập các cộng hòa xô viết muslim.


Có lẽ thâm sâu hơn nữa chỉ có Iran mới lãnh đạo được khối Shia, đối lực với khối muslim Sunny. Phải nuôi dưỡng khối nầy, chứ để Âu hóa Iran thì còn ai trị được Hồi giáo. Sunny và Shia trị nhau "rất đẹp", không đội trời chung. (Hiện tại, chính quyền Sunny mới ở Syria đang diệt chủng Shia. Tin chính xác, các nước Sunny ủng hộ Trump oanh tạc Iran trong tháng này).
Tòa đại sứ Mỹ ở Téheran đã thi hành chỉ thị của White House, rút bỏ viện trợ mọi thứ dành cho Iran không khác Mỹ đã không viện trợ cho VNCH khi thấy không cần thiết, chứ không phải do yêu cầu của Thích Trí Quang, của luật sư Trần Văn Tuyên. Iran không chống Nga, trái lại là giúp Nga và được Nga giúp lại. Iran không làm gì để cho Liên Sô giải thể.
Nếu chúng ta chưa quán triệt 100% ý nghĩa ván cờ VN 1975, chúng ta cũng sẽ khó lòng hiểu được đầy đủ sự sắp xếp cho Konemi trở về thực hiện điều gọi là cách mạng Islam. Đấy là sự cẩn trọng của người viết những dòng nầy.
Xin cảm ta quý vị và cầu chúc an lành.