Pleiku 1970 |
chuyện vô duyên
Tôn Thất Tuệ
Dạ thưa, bên ngoài lá đã vàng nhiều tuy mới đầu tháng chín
tây. Cảnh vật và lòng người đều buồn. Tôi sợ nhất những lần ngủ trưa dậy, một vùng
biển nhớ, có ngàn sợi tóc đưa tay em trói. Tôi không thiếu thì giờ vì độ nầy ít
làm việc bên ngoài, già rôi, nhưng không
ngủ trưa.
Tôi không xin gì ở các con; chỉ có cái ghế nệm xẹp lép,
các thứ đàn hồi hết đàn hồi, nhưng cứ ngồi đọc trên computer vì sách báo giấy
không đọc rõ nữa. Thằng con tự ý đi mua cho cái ghế rất êm; hai tay có chỗ dựa;
lưng ghế rất cao, ngả người, đầu còn nguyên trong ổ bành như đang kê trên gối.
Mỏi mắt, mỏi lưng, mỏi ý tưởng, sợ đời hành hạ bằng tin nhãm, tôi ngả lưng
nghỉ thì lại ngủ, đúng là ngủ gà ngủ vịt, ngủ gà ngủ gật.
Ấy, trong khoảnh khắc bí mật của cái gọi là ngủ, biết
bao điều trổi dậy, đánh thức. Buồn ghê lắm, sống giữa mộng và thực. Với cái ghế
nầy, một ngày ngủ trưa, ngủ ngắn, ngủ chút xíu đến ba bốn lần; ba bốn lần đau
khổ, tiềm thức sống dậy.
Tôi nuôi rất nhiều gà tre; chúng sống từng đàn, chia
nhau khu rừng nầy. Ngồi trong nhà, sao độ nầy không nghe cái phong linh như tiếng
chuông mơ hồ qua đồng Bàu Vá, mà lại nghe gà tre gáy. Có lẽ vì nhớ lại những giờ
trưa trong nhà tù, xa xa có gà tre, không biết gà nhà ai đó, mình có ở gần người
hay không, hay gà hoang. Trưa nằm rừng tội gà hoang gáy, thương con nhớ vợ ruột
đứt ngang. Mà gà tre, chúng gọi nhau trong cuộc sống bình thường, nhưng mình thì
xem như tiếng gọi trẻ thơ, gọi tìm cha mẹ hay người thân, trong cảnh ly loạn trần
ai. Lạc lõng vô vọng, xa xăm như tiếng xe bò lạch cạch, của giới thượng lưu thời
cách mạng mới, nó rất xa xôi với mình.
Những giấc ngủ ngày ấy, nó đau đớn cách khác. Tôi muốn
nói cái đau đớn sau khi ăn một chén cơm vơi, một ngày hai lần. Phản xạ tự nhiên
của cơ thể tạo ra một lượng a xít cần thiết để tiêu thụ một số thực phầm cần có;
a xit dư dùng không có thức ăn mà tác dụng thì nạo lại ruột mình; cả giờ sau mới
hết. Cái đói trong ngày không trực diện với một khả thể có ăn, nó êm dịu, không
có a xít tấn công.
Bây giờ no đủ, thì cái đau xót tinh thần còn ghê rợn hơn.
Có lần thức giấc thì thấy đang đứng góc chợ Bến Ngự quần rách áo xơ nhìn qua nhà
cũ thời oanh liệt. Tiếng gà tre như ai oán trong lòng không nói ra được. Đội mưa
qua Tam Tòa nhà bác xin được tiền ra Tinh Hoa mua cuốn sách toán của Trần Tiếu,
hôm sau có thằng lấy mất; chúng bạn nói thằng kia tên gì; nếu đúng thì nhớ nó ở
chỗ mô, con ai cháu ai. Nghi ngờ thì không nên quyết đoán.
Tôi đã thưa, ngủ trưa nghe nhà bên cắt cỏ mà tưởng tiếng phi cơ vận tải đến tiền đồn cô quạnh, thả dù lương thực, đạn dược và, nếu có, thư từ của người tạm gọi là yêu. Nếu không có thì hát bài cũ: Lần sau nhé nhớ đem cho em một lá thư tình. Ôi ảo vọng, cái nàng kia mình gặp lớt phớt lưa thưa, như kiểu đi lên đi xuống phố núi Pleiku lại về chốn cũ. Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai bôn lưu đáo hải bất phục hồi. Ngươi không biết nước Hoàng Hà từ trên trời tuông xuống bể không vời trở lại. Nàng đã xuôi dòng trở lại làm sao được. Thiệt vô duyên.
----------------------------------------------------------------------------
Beethoven, piano concerto n.3 * largo
No comments:
Post a Comment