add this

Sunday, May 25, 2025

Trái tim gỗ



       Phụ nữ Ukraine tỵ nạn ở Roumanie

TRÁI TIM GỖ
Yuliia Iliukka * The New York Review of Books, June 12, 2025

Trái tim gỗ mà tôi mang theo người 
như cái khiên cái mộc trên chiến trường xưa
được chạm trổ bởi bàn tay của một giáo sư dạy địa dư từng sống ở tỉnh Melitopol (Ukraine).
Có lẽ vì vậy mà nó giống như cái bản đồ
của những trái tim nơi những người đàn bà đã bỏ xóm làng trong thời ngoại xâm đen tối để đi vào đêm tối tương lai.
"Kẻ thù đã nhảy vô chiếm ngụ nhà của tôi",
giáo sư địa dư nói thế
khi đứng trên một cây cầu ở Bratislava (Slovakia)
bán những trái tim vẽ. Nhà giáo nói tiếp:
"Nếu được, tôi sẽ thắp sáng trái tim tôi
như ngọn đuốc, rọi sáng đường về quê tổ, đúng mục đích của ánh lửa.
''Và rồi, có thể rằng
ánh lửa ấy sẽ ngăn chận chấn thương sợ hãi vì còi báo động oanh tạc, như tín hiệu thời tiết đổi thay".
''Trái tim tôi, giáo sư địa dư tiếp tục, 
đã thành đá cuội vì căm thù.
Tôi là một người đàn bà bằng gỗ
bán những trái tim gỗ 
trên cây cầu gió cuốn nầy.
Xin vui lòng 
nhận quả tim nầy làm quà lưu niệm.
Có thể, có thể lắm,
đó là một trái tim thật".
Tĩnh Vật
Tôn Thất Tuệ * 1984

Tôi chết mất một sáng mai sầu nhớ
ở quanh tôi sách vở ơ thờ
những cây bút mực khô mất hết máu
một cành hoa ủ rủ nhựa đông dày.

Tôi chết mất một buổi mai sầu nhớ
những con người bằng gỗ hay bằng nhung
trong tủ kính ướp thời Ai Cập
không biết cười nhưng mặc áo rất xinh.

Xin sống dậy những con người bằng gỗ
xin thốt tên, những thiên thần bằng sứ
tiếp nhận tôi vào thế giới không hồn
tôi đã chết trước khi các ngài hiện diện.

Xin tiếp tôi vào thế giới không hồn
tôi sẽ hát cho các ngài một khúc nhạc
bằng những tiếng rơi của mảnh vỡ tâm hồn
những tiếng rụng của cánh tay băm nát
dưới nhát dao của những sợi tơ
vấn tôi lại như tù binh thất trận,
Ở trong tôi đã có một thế giới không hồn.-

Lessons of Geography
Yuliia Iliukka  The New York Review of Books, June 12, 2025

The wooden heart
I wear over my own
like a tiny armor plate
was carved by the hands of a geography teacher
from Melitopol.
Maybe this is why it looks like a map
of all the hearts of all the women
who left their homes in the dark of occupation,
marching into the darkness of their future.
“Enemies live at my place now,”
says the geography teacher
who sells painted hearts
on a bridge in Bratislava.
“If I could
I’d light up my own
like a torch
to show the way home, the target of fire.
And then maybe
it would stop aching during each air raid siren
as if signaling a change of weather.”
“My heart,” says the geography teacher,
“is petrified with hate.
I am a wooden woman
selling wooden hearts on a windswept bridge.
There’s a dash instead of a place of residence in my biography.
Please
take this heart as a gift.
Maybe it’s
the real one.”
(translated from Ukrainian by Anna Antonova, lecturer at the University of Alberta).

================================================

Đà Lạt xưa




No comments:

Post a Comment