:
hồn nương cửa phật
(nói với hoang
thai)
tôn thất tuệ
Ta ngồi đây nghe gió về trong ngàn gió
bước chân con làm gió đến ngập ngừng.
Con vào đây cùng ngồi bên chiếu cói
khói trầm hương sưởi ấm gót chân măng.
Con nhớ mẹ, mẹ đang đau khổ
khổ vì con và vì đã giết con đi.
Đời đồng lõa trong câu đàm tiếu
gió đồng lõa ru êm trời hoang lạc
một bóng đen đè nặng cõi trầm luân.
Đây chén trà nước sương mai từng giọt
uống đi con cho tay ấm tuổi hồn nhiên
ta sẽ hát một lời kinh vô nghĩa
kinh vũ trụ như tiếng lá rơi.
Ta sẽ tấu khúc nhạc chơi vơi
chớ kinh sợ vì bọng đàn nơi khóm trúc
mà dây đàn vắt vẻo núi cheo leo
ngón tay ngọc là bàn chân con cú vọ.
Tiếng kêu đêm oan hồn lạc cõi
mời vào đây quanh vành chiếu cói
một lời kinh vô nghĩa rất vu vơ
một chén trà gương sen pha vội
khói trầm hương tỏa nồng quảng độ
cùng lắng thinh cùng ngồi quán tịch
cho trầm luân gãy cánh với thời gian.-
Thái Lan 08-1982
một đoạn thơ của
Mahummad Rumi
(1203-1273)
thuộc phái Sufisme, Islam
No comments:
Post a Comment