Un certain sourire
Francoise Sagan
Je me surpris dans la glace et je me vis
sourire.
Je ne m’empêchai pas de
sourire,
je ne pouvais pas. A nouveau, je le savais, j’étais seule.
J’eus envie de me dire ce mot à moi-même.
Seule. Seule.
Mais enfin quoi ?
J’étais une femme qui avait aimé un homme.
C’était une histoire simple ;
il n’y avait pas de quoi faire des grimaces.
nụ cười
sâu
tôn thất tuệ
Em xuất
hiện làm trời nghiêng thả xuống
khối
tóc mềm cho em phủ kín bờ vai
dáng mảnh
mai tỏa lộ những nét lành
trên khuôn mặt
xanh xao cười sâu thẳm.
Anh nghe rõ tiếng
ru hiền cơn mộng ảo
trả em
về
trong thực tại thần tiên.
Ở xa
xăm có tiếng gì như sáo ngọc
ở gần kề em
chỉ nghe tiếng nói vô duyên
ở
trong anh đã có thế giới hồn nhiên.
Em ậm ợ những
đi những ở
em thậm
thò tiếng dạ tiếng không
góc phố nhỏ người
đông như kiến
thế mà
em, không có gì làm biên vực
ngoài mặt
trời đứng giữa cõi trầm luân;
nhưng
em quyết ra về, ừ, cũng được.
Khi em đi trời
nghiêng đổ xuống
mái tóc em phủ
kín cả kiếp người
ta rơi
thỏm vào màu đen bất tận
đôi hạt huyền mắt sáng nụ cười sâu.
A Certain Smile ccccc
Johnny Mathis ~ 1958
No comments:
Post a Comment