Un certain sourire
Françoise Sagan
Je me surpris dans la glace et je me vis sourire.
Je ne m’empêchai pas de sourire,
je ne pouvais pas. A nouveau, je le savais, j’étais seule.
J’eus envie de me dire ce mot à moi-même.
Seule. Seule.
Mais enfin quoi?
J’étais une femme qui avait aimé un homme.
C’était une histoire simple ;
il n’y avait pas de quoi faire des grimaces.
Françoise Sagan
Je me surpris dans la glace et je me vis sourire.
Je ne m’empêchai pas de sourire,
je ne pouvais pas. A nouveau, je le savais, j’étais seule.
J’eus envie de me dire ce mot à moi-même.
Seule. Seule.
Mais enfin quoi?
J’étais une femme qui avait aimé un homme.
C’était une histoire simple ;
il n’y avait pas de quoi faire des grimaces.
Nụ cười bâng quơ
Françoise Sagan, ttt dịch
Bất chợt tôi tôi gặp tôi trong gương soi
và tôi thấy tôi đang cười. Tôi sẽ không cấm tôi cười.
Mà muốn cấm cũng không làm được.
Nói lại tuy đã biết, nói lại tôi cô đơn.
Tôi thèm nói điều nầy cho chính tôi nghe:
cô đơn, cô đơn.
Nhưng rồi sao nữa?
Tôi là một mụ nình bà yêu một cụ nình ông.
Chuyện thường tình giản dị mà!
cho nên đâu mắc mớ chi ai
phải nhăn nhó cau có mặt mày trề môi bĩu mép.
Bất chợt tôi tôi gặp tôi trong gương soi
và tôi thấy tôi đang cười. Tôi sẽ không cấm tôi cười.
Mà muốn cấm cũng không làm được.
Nói lại tuy đã biết, nói lại tôi cô đơn.
Tôi thèm nói điều nầy cho chính tôi nghe:
cô đơn, cô đơn.
Nhưng rồi sao nữa?
Tôi là một mụ nình bà yêu một cụ nình ông.
Chuyện thường tình giản dị mà!
cho nên đâu mắc mớ chi ai
phải nhăn nhó cau có mặt mày trề môi bĩu mép.
nụ cười
sâu
Tôn Thất Tuệ
Em xuất
hiện làm trời nghiêng thả xuống
khối
tóc mềm cho em phủ kín bờ vai
dáng mảnh
mai tỏa lộ những nét lành
trên khuôn mặt
xanh xao cười sâu thẳm.
Anh nghe rõ tiếng
ru hiền cơn mộng ảo
trả em
về
trong thực tại thần tiên.
Ở xa
xăm có tiếng gì như sáo ngọc
ở gần kề em
chỉ nghe tiếng nói vô duyên
ở
trong anh đã có thế giới hồn nhiên.
Em ậm ợ những
đi những ở
em thậm
thò tiếng dạ tiếng không
góc phố nhỏ người
đông như kiến
thế mà
em, không có gì làm biên vực
ngoài mặt
trời đứng giữa cõi trầm luân;
nhưng
em quyết ra về, ừ, cũng được.
Khi em đi trời
nghiêng đổ xuống
mái tóc em phủ
kín cả kiếp người
ta rơi
thỏm vào màu đen bất tận
đôi hạt huyền mắt sáng nụ cười sâu.
No comments:
Post a Comment