đạo
tôn thất tuệ
Bên tảng đá, người dân quê hiền thiện
tựa lưng gầy nằm ngủ hồn nhiên
một đứa bé thả câu ngớ ngẩn
quên móc mồi vì say gió bờ ao.
Ta gọi đạo hồn bay trong nắng
tiếng chim kêu bẻ gảy cây đàn
con nghé ngọ theo trâu học nói
ngọn cỏ xanh đính
hạt
sương
vàng.
Ta gọi đạo nương chiều xế bóng
mẹ đứng chờ tin chị bên sông
lấy chồng lính năm năm không
gặp
tiếng súng ngưng chẳng thấy ai về.
Gọi là đạo cái đạo vô duyên chưa từng có
chút nước thừa tô canh húp sạch
vì lắm lần xăn quần vén áo
mò đáy
chảo
mong tìm cọng cải
trong vô vọng xây nền hy vọng
đêm
qua xuôi mai tính ngày
mai.
Đạo vô duyên của những kẻ vô duyên
không gặp gỡ người hiền chỉ lối
nhưng cơn đói, những vết thương lở lói
nỗi nhớ nhà mất biệt tương lai
làm tạng điển gối đầu ngủ thiếp
khi chợt thức sờ lên tim tra hỏi
tim ơi tim, tim có
biết
đạo
hay không?
No comments:
Post a Comment