tạm dung mễ tây cơ
tôn thất tuệ
Sao anh đứng nơi hàng cây gỗ chết
chấn ngang bờ như ranh giới của tình thương
để anh thả một cái nhìn ảo vọng
từ đôi mắt anh gác nhẹ trên bàn tay.
Và tất cả cuộc đời anh để đó
trên hàng cây thân gỗ với xác gầy
một cuộc đời rất mỏng, mỏng hơn sợi dây.
Anh còn lại chút gì nơi tay áo
chút quê hương hay giọt máu đào?
Không còn nữa vì chốn kia xa thẳm
có còn chăng chỉ còn trong giấc ngủ chiêm bao.
Ai trả lại cho anh chiều đó
bên mái nhà anh thả gió nhuần sương?
Ai giật mất của anh chiều đó
một buổi chiều anh thấy của riêng anh?
Ai trả lại vườn ngô chín rộ
để con anh đếm hạt vàng tươi?
Ai giật mất đường đi lối xóm
mảnh quê nào ấp ủ cho anh đây?
Anh đứng yên trong khóe mắt
nét da khô, vùng xích đạo Mễ Tây Cơ.
Tôi muốn bay lên trời ngoài trọng lực
khép đôi chân chờ cho quả đất xoay
đưa anh đến chốn nầy
cho tôi gặp và chào anh một tiếng.
Tôi ngu xuẩn đã mong điều vô nghĩa;
đợi làm chi
ở trong anh tôi đã có trong anh.--
Ghi chú: Bài nầy được gợi ý từ hình bìa của tạp chí Refugee của Cao Ủy LHQ 1982 vào lúc nội chiến Nicaragua bùng nổ và kéo dài. Ngày nay, các xứ Trung Mỹ vẫn bất ổn vì tranh chấp giữa các nhóm, và khủng bố bạo động của nhóm ma tuy; dân chúng chạy lên Mễ Tây Cơ trốn tránh. Có chiến tranh có bạo động là có tỵ nạn. Tỵ nạn không nhất thiết phải ra nước ngoài; dân chúng các vùng giao tranh bỏ làng mà đi. Tạm gọi là lánh nạn, nhưng chữ thông dụng nhất trong tiếng Anh là "displaced persons".
No comments:
Post a Comment