những dòng không đâu
tôn thất tuệ
Những
Dòng Không Đâu
sẽ là những dòng không đâu,
không từ đâu đến không từ đâu đi,
cũng chẳng đi đâu, cũng chẳng về đâu.
Nhiều khi đến rồi mà còn hỏi đến chưa.
Có tiếng bước chân đi mà không có người
ngoài lối ngõ.
Đến chăng em em đến tự thuở nào?
Để vào đâu? bến, cầu, nước trong
Áo chàng đỏ tựa rán pha
ngựa chàng sắc trắng như là tuyết y
Đoàn Thị Điểm và Đặng Trần Côn nói thế
nhưng Những Dòng Không Đâu dạo khúc biến tấu:
nơi mắt người chinh phụ
máu dâng tràn vì đau khổ chia ly
phun tia máu vào ráng trời nhuộm đỏ
cho áo chàng đỏ tựa ráng pha
lòng thiếp lạnh như tuyết rơi ngoài ngõ
nên ngựa chàng cóng lạnh dưới làn tuyết y.
Không đi đến đâu mà vẫn hỏi
sao cúc khóc với những hạt sương đọng trên
mình?
may mà cúc lành như Phật còn không thì đem
roi đánh đít:
lão già kia sao vô duyên đến thế
lòng ông khóc mà vu oan đổ họa cho tôi.
Chẳng vào đâu mà cứ nói:
em nầy em, em giống người tình muôn thuở của
đời ta
em giống như người vợ ta để lại bên bờ kia
Vịnh Thái.
Phước ba đời vì nàng xem như không có, tán
nữa coi,
năm ngón tay (của nàng) ghim vào mặt:
ông yêu tôi hay yêu người lý tưởng?
tôi xin ông, xin ông, bỏ qua đi Tám.
Chưa thua đâu, ta thiền sư, ta hỏi:
em với nàng là một hay là hai.
Em im lặng không trả lời hai hay một
em mến ta, một kẻ thật thà
tâm và ảnh khó bề phân biệt.
Chẳng biết về đâu trên dòng nước chảy,
đám mây trôi không định hướng gió xoay chiều.
Tôi còn thức lên tiếng gọi cầu:
xin tâm cảm cho tôi một phút định,
không nhiều màu nhiều gió như chiều nay
xin tâm cảm chỉ cho tôi khóa nhạc miên trường
chỉ cho tôi rún càn khôn nhật nguyệt,
tôi nhận lãnh mà viết mãi
Những
Dòng Không Đâu.
Hậu thư:
Khi
tình cở mở cái blog nầy, tôi nhớ cái tên Những
Dòng Không Đâu nẩy sinh trong đầu đã mấy chục năm từ ngày đến tạm dung trên
xứ người. Tôi dự định xếp dưới bốn chữ đó những dòng ngắn dài, nhiều ít, vu vơ,
bồng bềnh, ghi lại vài thứ gì còn sót lại khi tâm tư, đầu óc đã nhẵn trơn. Thế rồi tôi chẳng viết được gì.
Tôi
lại đem đặt tên cho một mục ngắn của một diễn đàn internet, và tôi đã mở đầu bằng
những dòng trên gồm ý của những bài trong khuôn khổ ấy. Rồi tôi cũng không thể
tiếp tục vì nhiều lý do.
Nay
thì cái tên ấy lại được dùng trong mục đích báo hiệu những thứ tầm thường, nhỏ
nhoi, giữa cái biển rộng lớn của chữ nghĩa, tri thức, trí thức của hằng triệu vạn
người tài ba.
No comments:
Post a Comment