túy khúc
không biết tên tác giả
đừng chuốc say tôi, đêm dài lắm
tôi ngại ôm buồn thức tới mai
một chén quỳnh tương nồng hương, tẩm
khổ (!), vại sầu tôi tăng gấp hai.
đã bảo đừng về khơi nỗi nhớ
(chiếc kẹp lưỡi liềm trên tóc đêm)
vầng trăng thuở ấy mưa làm gãy
mảnh khuyết vô tình đâm giữa tim
sương rơi . Có phải sương trên lá
hay giọt rượu tràn khỏi mắt tôi ???
đã bảo không say, không say nữa
mộng lại liêu xiêu tới đứng, ngồi !!!
gõ chén, lung linh làn nước đắng
vỗ ta, sóng sánh nỗi niềm cay
vu vơ tâm gửi vào khoảng vắng
ngắm mảnh hồn hoang phất phới bay
cho thêm chút lửa vào cây nến
tôi muốn tìm tôi trong mắt đêm
màu nâu đã thẫm càng thêm thẫm
(đôi cánh dơi mù cố bay lên !!!)
đừng chuốc tôi say, trăng còn thắm
trăng sẽ cười tôi, "một kẻ điên"
(tôi biết rằng tôi còn tỉnh lắm
nên thắt vào người nợ, nghiệp, duyên !!!)
chén ngã,
sầu thâm, ca
túy khúc
lưỡi liềm vốn một, hóa thành hai
tôi gửi cho người vầng ảo nguyệt
để vầng trăng thật vỡ trên tay
đêm dài, đám cỏ vô ưu ngủ
hạ ngắn, hương trầm theo gió bay
mây trời lãng đãng tương tư cũ
rượu mách giùm xem, "ai nợ ai ???" ...
No comments:
Post a Comment