Thư Viện Abraham Lincohn, Saigon 1964... |
from the bullet hole
tôn thất
tuệ
From the old
skull sheltering my grey mass
I saw in the
sluggish world someone
sowing a
soybean seed, a single one
on the sandy
tape along the shore.
@
Doubtlessly, you've passed the fiery land
around the
boiling front up North
embalmed by
wild eucalyptus bushes
in the fragrance released from the leaves
by the
almighty solar disk.
There a
soldier died, fingers holding fast the ground.
His half
stood alone nearly dead nearby.
Untamed gusts
bid farewell in bowls of dust
mummifying
the carcass and the past.
@
Don't you
know her, the young collegian?
Charming, she
came embrace the epitaph
as if
embracing his warm body.
She sighed
inwardly, strictly in the realm of the heart
but a drop of
diamond betrayed her
by falling
down, watering the weed.
Frail hand,
on the stone, inscribed in a twist
Vergissmeinnicht, a German word for forget me not
and name of a
flower the forget-me-not.
Armed opened,
eyes to skies, she cited a verse:
Over
here became one a lover and a gunman
and the
Death who thundered the soldier
with a
lethal blast has chosen my darling.*
The sheer
melancholy over the vale remained integral.
@
Naughty is
the slim sight from pupil desks.
Give me a
bullet in the chest
And from the
bullet hole
I will see
and I will love
the
eucalyptus wreathed battle guy,
the young
college student with her vergissmeinnicht
and the one
sowing a soybean seed on the salty beach
claiming
divinely the eternal rhythm to his search.----
* Disclosure : the third part [the scene of a college
student visiting her lover's tomb] was conceived through a vague
memory of mine regarding a poem from a bilingual anthology (French and English
) displayed in the lobby of the United States Information Service, Saigon
VietNam around 1962-1963 at the opening of its new location and The Abraham Lincoln Library. The title of the poem and the book as well as the name of the author escape my
recollection. At the time, the collection was not available to
borrowers. But please be advised that the German word "vergissmeinnich"
was from there, not from me, a German illiterate.
vết đạn xuyên
tôn thất tuệ
Có một kẻ
cuộc đời rách nát
tay nâng niu
hạt đậu ươm mầm
gieo trên cát
đất khô muối mặn
tưới tin yêu
bằng mồ hôi và nước mắt.
@
Có khi nao em
qua vùng hỏa tuyến
mặt trận Bắc,
Quảng Trị mờ khói súng
mùi khuynh
diệp xoa êm cơn thống khổ
khi mặt trời
đập vỡ lá tràm tươi.
Có anh lính
chết nguyên trong nhung phục
mười ngón tay
bấu vào đất nóng
quá yêu
thương đất mẹ ngàn năm.
Cô vợ quê
đứng bên thành khối đá.
Lũ gió chướng
ôm ngàn nắm cát
ướp xác người
cho sống với thời gian,
vĩnh biệt anh
đưa anh về cõi lạc.
@
Và đây nữa,
cô sinh viên trường luật
ôm tấm bia
như ôm thân chàng nóng ấm.
Nàng nuốt
khóc nhưng khóc đầy hồn rỗng
thế mà sao
mắt đổ giọt kim cương
phản bội
nàng, tưới vùng cỏ úa.
Tay yếu mềm
viết không trên đá trắng
nét vòng vo
như tóc rối gió không buông
ôi anh ơi,
bâng khuâng tím còn tên nào khác nữa?
"chớ
quên em" là dòng họ của loài hoa.
Cô bé mộng
vung tay mở rộng
nhìn xa xăm
mà hát một lời thơ.
Nấm mộ nầy
chôn chung người yêu và tay súng.
Nhưng Tử
Thần trong đường thương ma quái
khi đấu
sức với người lính chiến đã giết luôn
người tình
yêu dấu của đời tôi.*
Thu hoang sơ
vẫn im nguyên qua đáy núi.
@
Em đã thấy
nhưng ta nhìn quá hẹp
ghế trường
làng lé đé bờ ao.
Hãy giúp ta
bằng viên đạn qua người
xuyên vết
trổ, ta học bài đau khổ
xuyên vết trổ
ta biết yêu người lính
vòng hoa trán
kết bởi những ngọn lá tràm
cô nữ sinh
lòng bâng khuâng tím
cuối góc hồn sầu mộ chiêm bao
yêu kẻ yếu
gieo mầm trên đất chết
xin niềm vui
cho đồng loại ngoài trong.-
Hậu thư
Không nhớ năm nào, ít lâu
sau khi đến Mỹ, giữa thập niên 1980 tôi đọc mấy câu thơ của Rose Nguyễn trên một
tập san sinh viên. Cô chỉ nói đến những tàn phá của chiến tranh nhìn từ ngôi
nhà mẹ (From the mother’s window). Do
đó tôi viết From The Bullet Hole như
một tham luận muốn nói cô hãy nhìn cuộc chiến đầy đủ hơn; không biết họ có đăng
hay không.
Mãi cho đến thời gian rất
gần đây, khi tôi đầu hàng computer phải dùng internet, email giúp tôi liên lạc
với một số bạn cũ từ thời mới qua tiểu học, những người bạn xa cách từ lâu
không riêng gì cuộc đổi đời tai ách. Một trong những đứa “cúp ca rê” (cắt tóc
ngắn hơn nhà binh) là Vũ Minh Châu đang ở tỉnh Côn Luân (?) Cologne, Đức Quốc.
Hôm nhớ đến hắn tôi đã nghẹt thở (nghĩa đen), không phải vì hắn nhưng cả một thời
thơ ấu 1952, 1953… đè nặng lên ngực. Tôi phải viết vội mấy chữ để xem mình còn
linh hoạt hay không. Tôi đã viết Chiều
chưa có tên. Tôi chợt nhớ trong bài tiếng Anh nói trên có chữ vergissmeinnicht
không biết đánh vần ra sao, “đừng quên
tôi” vừa là tên hoa forget-me-not. Lúc ấy tôi có ý viết qua tiếng Việt thích ứng với ngôn ngữ của mình, nó thành bài Vết Đạn Xuyên, 2009.
Over here became one a lover and a gunman
and the Death
who thundered the soldier
with a lethal
blast has chosen my darling.*
Nấm mộ nầy chôn
chung người yêu và tay súng.
Nhưng Tử Thần
trong đường thương ma quái
khi đấu sức với
người lính chiến đã giết luôn
người tình yêu dấu
của đời tôi.
Để khỏi mang tiếng đạo văn
như các chính khách trên thế giới, tôi xin nói rõ vì sao có hai phần trích ngay
bên trên từ hai bản Anh Việt. Khoảng 1962, 63, người Mỹ đã mở rộng
Phòng Thông Tin (USIS) và thuê trụ sở lớn đối diện thương xá Tax, cạnh rạp Rex. Vì người Việt biết tiếng Pháp, Abraham Lincohn chưng ngay ở cửa vào sách báo song ngữ
Anh Pháp. Anh Pháp thì tôi chỉ lai rai “to be, to have”, “être, avoir” nhưng chụp được cuốn
thơ song ngữ, tôi đọc bài Vergissmeinnicht.
Nay tôi quên hết, chỉ nhớ bài
thơ tả cảnh một nữ sinh đi thăm mộ người yêu chết trong thế chiến, cô viết trên
bia đá chữ vergissmeinnicht, rồi nói:
Ici se mêlent l’amant et
le tueur;
mais la Mort qui frappa le soldat
d’un coup mortel a choisi mon amant.
mais la Mort qui frappa le soldat
d’un coup mortel a choisi mon amant.
Tôi cố đọc lại vài lần nữa
nhưng gặp một người quen rủ qua Pole Nord; tôi xếp sách ngay theo tiếng gọi của
hương café, mà uống chùa, không mất tiền. May ra còn nhớ khung cảnh và một câu mà sử dụng lai rai…..
2014, khi thu ngấp
nghé muốn nhảy vào rừng thưa.
No comments:
Post a Comment