Tứ phương thượng hạ viết vũ,
Vãng lai cổ kim viết trụ.
quỳnh
tôn thất tuệ
Em trở về trong đêm vắng
tô đậm màu đen
bằng thân em trắng bạch
mắt sáng long lanh.
Mặt trời đâu đó
ngấp nghé giật thời gian
cho người đời chứng nghiệm
hoa nở chóng tàn.
Một chợp mắt một kiếp sầu vô vạn
gió thoảng bay chất đủ trầm luân
em đã sống bằng triệu lần lá rụng
em đã nhìn trong bóng tối những tình thương.
Đêm dài lắng lòng người chờ đợi
ngày ngắn trơn đời nói tiếng tình yêu.
Em còn đó giữa những gì là có
nhưng là không vì chỉ có bóng đen
mà là có vì em về khai độ
để rồi không chốc nữa em đi.
Ta cố quên nét trầm em đẹp
ta cố quên hương ấm tự lòng em
ta không sợ cành hoa rủ héo
vì ánh sao em đã nhả đủ khắp nơi
và gió thoảng đem linh hồn em vạn nẽo
bên kia bờ vực thẳm con sư tử ngẩng đầu nghe.
Em biết nói cho cây cho cỏ
cho dòng sông và thú dữ trong rừng
em nào biết con người không làm được
quá lắm chăng chỉ nói với người
hương em tỏa làm hùm beo quên chém giết
màu trắng em làm giọt sữa vượn nuôi con.
Có những thiên thần sụp đổ
khi nhạc công chưa rời cây sáo
và đèn màu vẫn chiếu rọi màn nhung
nghe khổ não trong tiếng vỗ tay lỗi nhịp
cả hai bên gượng cười khóc dở
thiên thần ư hay bộ áo che đời.
Ôi bất chợt ta nhìn em trắng ngọc
ở một nơi ta gọi là thời gian
ở một phút mà đường kim trên áo
vá không gian quên nhịp tiếng đồng.
Loài huyễn thể ta không vào sâu thấu
nét trâm anh em giữ sâu cùng
em suối ngọc lung linh trong suối ngọc
em hồn nhiên trong tự tại hồn nhiên.
Cần câm nín trả em về quê cũ
dòng tịch liêu tiếng hú ngân hà.
Ta phạm thượng,
quyền kia chiêm ngưỡng
em dành cho vô thủy vô chung
để không thấy cái dài cái vắn
của đời em có có không không.-
No comments:
Post a Comment