Et tu recules aussi dans ta vie lentement
Rồi chung cuộc cũng quay đầu trở lại
Apollinaire
tôn thất tuệ
Ta lớn lên trong triết lý một thời
cây gỗ cứng cầm cân nẩy mực
gạn linh hồn ở biên vực hào sâu
cho quằn quại trong vòng vây câu nệ
ta sắp sẵn một mẫu đời lý luận
với những hai ba bốn rồi năm.
Ta quên đi những giờ ta ngồi ngắm
con cá vàng nó lội hóa làm hai
và ta thấy đàn trâu là một
sau lũy tre ta mơ ước một chén chè.
Ta ngủ gục hiên đình gốc cổ thụ
ông thần hoàng canh giữ nắm xôi chiên
ôm nải chuối nghe mây qua kẽ lá;
ta ngủ gục mơ nhớ một nàng tiên
là cô bé vừa đánh nhau hôm nọ
cùng nhảy dây và nàng giỏi hơn ta.
Nghe lõm bõm âm vang thời ấy
mối tình nồng hay chua chát xót xa
giờ bị phạt ôm đầu ngồi tưởng nhớ
dáng cô em áo trắng buổi tan trường
nhưng quen nếp nhiều lần ta trốn học
vì ông thầy đích thực của đời ta
là ngọn núi chiều màu quyến rủ
rơi xuống sông và nhuộm thẩm cả dòng sông.
Ta tập tễnh thương yêu giờ tuyệt đối
bóng hoàng hôn ôm vấn kinh thành
giờ tưởng niệm chim chóc về tổ
ánh đèn dầu mẹ hát tiếng ca dao.
Ta lủi thủi lùi dần về ngày cũ
để sáng mai thức dậy buổi tinh sương
ta chờ ngóng bóng em đi học
và công viên ngái ngủ đã hoàn hồn
em đánh thức lá khô ướt mọng
rồi ta ngắm bóng em thời ấy
dấu ngàn năm không chôn hết ở mắt sâu.-
No comments:
Post a Comment