trường quân y diễn hành
tôi ở lại bệnh viện cộng hòa
hp - tnt
Tháng 5, năm 1975,
Khi tự do hết còn hiện diện,
Tôi kẹt lại, làm Bệnh Viện Cộng Hòa.
Bệnh nhân cũ lần lượt bị lùa ra,
Nhường chỗ cho người ta từ rừng rậm.
Tôi được giao chăm sóc một trại
bệnh,
Là thày thuốc, tôi hạ lệnh cho mình:
“Phải nhiệt tình, không kẻ trọng
người khinh,
Lấy lương tâm, công bình mà săn
sóc.”
Nhìn bệnh ra mà lòng tôi muốn khóc,
Khập khiễng chân, lóc cóc chống nạng
đi,
Không ba lô, không tiền, lương thực
gì,
Quần xốc xếch, áo trây-y nhàu nát,
Vừa khỏi cổng đã mệt nhoài thân xác,
Đi về đâu để giải thoát cho mình?
Muốn về nhà để tìm cách mưu sinh,
Tiền không có mà bệnh tình chưa hết.
Bệnh mới vào như những bộ xương
chết,
Lầm lũi đi lệt bệt ở hành lang,
Bước vào phòng, da bủng, mặt xanh
vàng,
Người choắt lại, thân mang
nhiều bệnh tật,
Sốt rét rừng, phù thũng, rất đói ăn.
Kìa, một anh ôm bụng, nét mặt nhăn,
Tôi tới khám, bàn tay anh lạnh ngắt,
Vừng trán anh nóng gắt tựa than
hồng,
Và cái bụng cứng gồng như khúc gỗ.
Thật hiển nhiên, đây trường hợp phải
mổ,
Viêm phúc mạc, chẳng chỗ khác nào
dung,
Không nghi ngờ, tôi nói thiếu tá
Tung:
“Ca phải mổ, đừng bàn lung tung
nữa.”
Cầm cán dao, tôi đi một đường giữa,
Mở thành bụng, tay lướt nhẹ vào
trong,
Khối mủ thối bong ra như vỡ cống,
Làm sạch sẽ, xong xuôi đóng thành
bụng.
Tôi vừa mổ một bệnh nhân qúa nặng,
Mạng sống anh, cố gắng cũng mong
manh,
Nếu chẳng may cuộc giải phẫu không
thành,
Biết đâu tôi chẳng là người gánh
chịu.
Rồi một hôm được lệnh đi cải tạo:
“Mang mười ngày lương thực gạo đủ
ăn.”
Thiếu tá Tung: “Các anh chớ băn
khoăn,
Cách Mạng nói, các anh phải tin
chắc.
Học mười ngày, Cách Mạng dắt
anh về,
Nếu tôi sai, thề để anh nhổ
mặt.”
Ngày qua ngày, tin tức đều im bặt,
Chợt tỉnh lại, bóc lịch đã ba
năm.
Được tha về,
Kiếm thiếu tá cách mạng nói lăng
nhăng
Anh biến mất, làm răng tôi nhổ mặt?
.
No comments:
Post a Comment