Lê Thị Bửu Châu |
trường
em
tôn thất tuệ
Lũ chim đen vẽ một hòa khúc nắng yếu
Lũ chim đen vẽ một hòa khúc nắng yếu
quanh
ghế đá nơi trường em hoang vắng
ngày
cuối năm thiên hạ mừng xuân
có
con dế bò lê quên triết lý.
Ai
thắp sáng giảng đường tối lạnh
để cho em vòng tay trước ngực
ôm sách ấm cầu kinh Mật Nhiệt
cập linh thư quán cảm bóng thềm mơ.
Anh, giáo chủ niềm tin vô vọng
thuyết kinh ngông nét thảo bướm rong chơi.
để cho em vòng tay trước ngực
ôm sách ấm cầu kinh Mật Nhiệt
cập linh thư quán cảm bóng thềm mơ.
Anh, giáo chủ niềm tin vô vọng
thuyết kinh ngông nét thảo bướm rong chơi.
Anh
thắp sáng giảng đường tối lạnh
xây trường em từ linh đài đổ nát
cho em yêu trì niệm tiếng nồng thơm
ngàn tu sĩ quỳ sau em học đạo.-
xây trường em từ linh đài đổ nát
cho em yêu trì niệm tiếng nồng thơm
ngàn tu sĩ quỳ sau em học đạo.-
Hậu
thư
Tình cờ bài thơ ngắn gồm mười bốn câu, con số mười bốn
cũng là tuổi hoa niên – dĩ nhiên vào thời ấy – của người mà mấy dòng trên được
đề tặng.
Xứ lưng lửng giữa miền nóng và miền lạnh, Georgia, có
năm không có tuyết; nhưng có một lần khá đặc biệt cả trăm năm mới có ngày “White
Christmas” 2012. Cô nàng năm xưa, trong hình trên, có thể đang lo bầy cá đỏ mới
thả có gì ăn khi tuyết phủ cả mặt hồ, lo cho đàn vịt trắng thiếu nơi bơi lội,
không bãi đáp cho mấy cặp ngỗng trốn lạnh từ miền Bắc.
Phải rồi, trong cuộc đời nàng đã lo quá nhiều, cơm, gạo,
trốn tránh, bệnh tật…lúc nào cũng lo trì niệm tiếng nồng thơm
Nay thì lo thêm cái khác, cũng nằm trong cuộc đời gần
gũi: thỏ rừng, hoa dại, sương chiều, tiếng bò kêu, bí, bầu và…mướp ngọt
mướp ngọt
tôn thất tuệ
Mưa rồi em ơi trồng
thêm dây mướp
hoa óng vàng chạy
nhẹ lên mây.
Trái mướp ngọt,
ngón tay em ngọt
buổi trưa nầy chẳng
có gì ăn
chút dưa mắm mặn
đau cả lưỡi.
Trái mướp đây em
nấu chén canh không
em nhớ nấu và
chính tay em nấu
nắng trưa nồng
mát lịm nồi canh.
Lũ chúng mình đã
quá quen mùi chay tịnh
nước trong veo
muối lội bọt tung tăng.
Nước mắt đọng mắt
em làm vị ngọt
thả vào canh,
canh ngọc của đời anh.
Em nhớ nhé
hãy cất đi hạt
giống của màu vàng
mầm tim dịu ươm
lên từ khắc khổ,
rồi mưa đến em
tung ngàn đọt mướp
trổ hoa vàng rải
khắp nơi:
đĩnh núi, rừng
cây, cõi mộng
động hoa nhà
em lợp mướp vàng
hoa.
thật dể thương...ta được trở về một trời Huế xa xưa
ReplyDelete